Chiếc chăn và những món đồ còn lại của cậu ta ở bên cạnh bị giẫm đạp nhăn nhúm và đầy dấu chân, cậu ta muốn cất đi cũng khó mà không cất đi cũng không được, đành luống cuống tay chân ngồi đó, trông cực kỳ đáng thương.
Đúng lúc Đồng Băng đang định đứng lên, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi chân. Cậu ta sợ hết hồn, cứ tưởng là lại có một người nào đến muốn dạy dỗ mình. Cậu ta ngẩng phắt đầu lên định lùi về sau, nhưng sau khi thấy rõ mặt mũi người đến thì lập tức hô lên đầy kinh ngạc và vui mừng: "Hề công tử, sao công tử lại ở đây?"
Có điều ngay sau đó, cậu ta như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt như bừng tỉnh, vui vẻ nói: "Tôi đang nói mấy lời nhảm nhí gì thế này! Hề công tử giỏi như thế, đương nhiên là thi đỗ rồi! Hề công tử, tôi... tôi cũng đã trở thành đệ tử của học viện Thần Y rồi, sau này có thể cùng học tập với công tử thì tốt quá."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください