Mắt tôi mở to ngạc nhiên nhìn những tòa nhà, trông chúng như sẽ sập xuống bất kì lúc nào vậy. Chợt tôi nhìn thấy những con vật kì lạ bay trên bay trên bầu trời, nhìn nó có chút quen mắt. Tôi cố nheo mắt lại nhìn kĩ nó thêm một lần nữa
" N-Nó chẳng phải là mấy con thằn lằn bay trong ' Huyết kiếm sĩ ' sao ? "
Đột nhiên con quái như nghe thấy tiếng tôi liên xoay người đáp xuống, đây chắc chắn là mơ rồi ! Có thể tôi vẫn đang hôn mê trong bệnh viện nên mới có giấc mơ như thế này. Nhưng mà nó chân thật hơn tôi nghĩ, con quái đâm sầm xuống dùng bộ vuốt nó cào vào người tôi.
Tôi vội nhảy lùi lại, nhưng tôi đã không tránh kịp nó. 3 vết rách hằn sâu trên cánh tay tôi, máu đang dần chảy xuống.
" Đ-Đau ! Đây không phải là mơ à ? Chuyện quái gì đang diễn ra thế này ? "
Tôi bắt đầu quan sát tình hình hiện tại của mình, thằn lằn bay thuộc loại quái vật cấp F trong truyện. Nó giống như là những con crep trong game để luyện kinh nghiệm hay test chiêu vậy nhưng đối với người bình thường như tôi thì nó lại giống như bước ra từ địa ngục vậy. Sức của nó quá khỏe khiến tôi không thể bì được với nó.
Tôi nhặt lấy một thanh thép rơi ra từ các mảnh vụn của tòa nhà đưa về phía nó, việc ở trong nhà suốt cả năm như vậy đã khiến cho thể lực tôi thua người bình thường rất nhiều. Tôi cởi áo mình ra quấn quanh cánh tay đang bị thường, nếu để mất máu quá nhiều tôi sẽ chết mất.
Theo như suy đoán của tôi, việc mà một quái vật cấp thấp như vậy thoát khỏi hầm ngục được thì có lẽ hiện tại là thời điểm diễn ra sự kiện ' Bùng nổ hầm ngục lần thứ nhất ' xảy ra ! Nhìn các kiến trúc thì đây có lẽ là thành phố Hồ Chí Minh rồi, các tòa nhà hoang tàn như thế này rất giống nhưng trang truyện mà 'Huyết kiếm sĩ' đã miêu tả.
Tôi chợt nhận ra một điều
" Đây là thời điểm của những trang đầu câu truyện ! "
Con thằn lằn bay đến vồ lấy tôi, tôi dùng thanh sắt đập mạnh vào đầu nó. Tuy nó rất khỏe so với tôi nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là một loại có trí thông minh thấp nên tôi có thể xử lý được. Con thằn lằn choáng váng lùi lại, tôi lập tức chạy lên đâm vào thẳng vào ngực nó. Một dòng chất lỏng màu tím đặc chảy ra, ướt đẫm cả người tôi. Con quái vật giãy giụa mạnh liệt, nó dùng đuôi hất văng tôi ra. Những móng vuốt của nó ghim thẳng vào bụng của tôi.
" ẶC ! Đ-ĐAU ! "
Đau quá thật rất đau ! Tôi sắp bất tỉnh vì đau rồi ! Phải làm sao bây giờ ?
Con thằn lằn từ từ chuyển động chậm lại rồi ngã gục xuống, cuối cùng nó cũng chết rồi. Tôi có lẽ cũng sắp đi theo nó rồi, chết tiệt ! Cứ tưởng sẽ giống như các bộ truyện trên mạng vừa chuyển sinh sẽ nhận được sức mạnh khổng lồ chứ. Sức mạnh đâu chả thấy, chỉ biết rằng tôi sắp chết vì bị đâm xuyên bụng như thế này.
" C-Chết 2 lần trong một ngày ! Đúng là xui thật mà ! "
Tôi từ từ khép mắt lại, một giọng nói máy móc bắt đầu vang lên.
[ Chúc mừng bạn ! Bạn đã hoàn thành điều kiện mở khóa chức nghiệp ! ]
Tôi nhìn vào một cái bảng màu xanh nhỏ đang hiện lên trước mắt tôi, đúng rồi theo tôi nhớ thì trong lần ' Bùng nổ hầm ngục lần thứ nhất ' mỗi người nếu tự tay giết được một con quái sẽ mở khóa được chức nghiệp của mình thì phải. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là tôi sắp chết con mẹ nó rồi ! Nếu chọn các chức nghiệp như kiếm sĩ hay đấu sĩ thì cũng vô dụng, đằng nào tôi chả chết vì mất máu.
[ Xin chúc mừng ! Bạn đã may mắn có thêm một chức nghiệp hiếm trong danh sách lựa chọn của mình ! ]
[ Sao đây là danh sách lựa chọn ! ]
" C-chức nghiệp hiếm ? "
Một loạt các danh sách các chức nghiệm hiện lên trước mắt tôi.
[ Kiếm sĩ ( thường ) ] ; [ Đấu Sĩ ( thường ) ] ; [ Pháp sư ( thường ) ] ; [ Cung thủ ( thường ) ] ; [ Thuật Sư ( Hiếm ) ]
Mắt tôi mở to ngạc nhiên nhìn vào danh sách, đặc biệt là cái chức nghiệp ' Thuật sư ' kia, tôi nhớ không lầm nó là một chức nghiệp liên quan đến hỗ trợ chiến đấu. Nhưng tôi buộc phải chọn nó, không còn thời gian nữa.
" Thuật.. sư ! "
[ Xin chúc mừng bạn đã nhận được danh hiệu mới " Thuật sư non nớt ! ", hãy cố gắng nâng cấp danh hiệu của mình lên nhé ! Các kĩ năng đã được trao tặng ! Bạn có thể kiểm tra nó ở phần danh sách kĩ năng của mình ! ]
Tôi lập tức hét lên
" HEALLLLLLLLLLLLL ! "
Một vầng sáng màu vàng nhẹ bao phủ lấy cơ thể tôi, tôi nhận thấy máu đã ngừng chảy nhưng như thế là vẫn chưa đủ ! Cần phải làm nhiều hơn để các khối thịt nối lại với nhau !
" HEAL ! "
" HEAL ! "
" HEAL ! "
"..."
Tôi nằm thở hỗn hển trên mặt đất
" Mở trạng thái ! "
Tôi nhìn vào thanh năng lượng của mình, nó đã cạn sạch sau khi tôi sử dụng ' Heal ' rồi ! Tôi nhìn vào các thông số của mình, mắt tôi khẽ run nhìn khi nhìn vào các chỉ số.
[ Tên : Huỳnh Nhật Dương
Giới Tính : Nam
Tuổi : 20
Chức nghiệp : Thuật sư ( Hiếm )
Danh hiệu : Thuật sư non nớt
Kĩ năng : Heal ( thấp ) ; Thiền định ( đặc biệt ) ; Phù phép vũ khí - hỗ trợ ( thấp ) ; Pháo sáng ( thấp ) ; Cường hóa chỉ số ( thấp ).
Thông số cơ bản :
Tấn công : 10 ; phòng thủ : 10 ; ma thuật : 100 ; thể lực : 10 ; tốc độ ; 10
Đặc điểm chức nghiệp: Thuật sư không thể sử dụng các vũ khí của chức nghiệp khác và không thể nhận thêm chức nghiệp bổ trợ ]
Cái quái gì vậy ? Các chỉ số khác điều là mức cơ bản như cái ' ma thuật ' sao lại được đến tận 100 thế ? Do chức nghiệp hiếm nên được cho thêm chăng ? Hèn gì khi nãy tôi sử dụng được ' Heal ' nhiều như vậy !
Một điều tôi quan tâm nữa là cái đặc điểm chức nghiệp kia.
" Không thể sử dụng vũ khí của chức nghiệp khác ? "
Thường thì trong truyện một chức nghiệp có thể dùng được vũ khí của chức nghiệp khác bình thường, ví dụ như một kiếm sĩ nếu muốn có thể mượn khiên của các đấu sĩ để tăng sức phòng thủ cho mình. Tôi khẽ thở dài, tưởng làm một chức nghiệp ngon cơm nhưng đâu ngờ lại vớ phải thứ bèo bọt thể này. Còn cả không thể có chức nghiệp bổ sung nữa, giống như đang ép tôi không được đánh nhau với người khác vậy !
Tôi từ từ đứng dậy xem xét lại các vết thương của mình, chà quả thật là lành lại này. Các vết thương đã lành lại hoàn toàn, thậm chí không để lại sẹo luôn.
" Nếu đây là thành phố Hồ Chí Minh thì có lẽ anh ta cũng ở gần đây ! "
Tôi nhìn về hướng có một đám khói đen bốc lên, trong phần đầu của truyện tác giả đã đề cập danh hiệu ' Huyết kiếm sĩ ' sẽ được trao cho anh ta ở sự kiện này. Tôi nên chạy đến đó để chứng kiến nó, tôi muốn biết anh ta sẽ trông như thế nào ở ngoài thực tế.
Sự kiện " Bùng nổ hầm ngục lần đầu tiên " Không được tác giả kể trực tiếp ở trong truyện mà được kể lại qua kí ức của nhân vật và chính các nhân vật kể, vì vậy tôi nhớ khá rõ về nó. Sự kiện danh hiệu ' Huyết kiếm sĩ ' không được tác giả kể chi tiết, chỉ có một vài biểu hiện hoảng sợ của các nhân vật khi nói về nó thôi.
Tôi lo lắng chạy về hướng của cột khói, tại sao họ lại hoảng sợ đến thế khi nhắc đến nó nhỉ? Đột nhiên tôi nhìn thấy một đám đông chạy về phía tôi, khuôn mặt họ hoảng loạn như đang chạy khỏi một thứ gì đó.
Tôi nắm lấy tay một người hỏi.
" Anh gì ơi ! Có chuyện gì vậy ? "
" BUÔNG TAO RA ! TÊN KHỐN ĐÓ ĐIÊN RỒI ! HẮN GIẾT HẾT TẤT CẢ NHỮNG GÌ HẮN NHÌN THẤY ! MÀY BUÔNG TAO RA, NẾU KHÔNG HẮN ĐUỔI KỊP MẤT ! "
Tôi lo lắng nhìn về hướng mọi người đang chạy khỏi, một bóng người màu đen hiện lên bước từng bước đi về phía này.
" Đ-đó là ' Huyết kiếm sĩ ' ? "
Anh ta mặc một bộ đồ rách rưới, trông không giống như bộ đồ hiện đại của tôi. Cứ như anh ta từ thời cổ đại xuyên không về đây vậy, anh ta không ngần ngại chém phăng đầu những người mà anh gặp phải.
" C-Cái quái ! Đây chính là lý do mà tất cả mọi người đều hoảng sợ khi nhắc về nó ư ? "
Tôi nhìn anh ta một lúc rồi suy nghĩ, đó có lẽ là điều kiện để nhận danh hiệu của anh ta. Một điều kiện tàn nhẫn, cái hệ thống chết tiệt của thế giới này !
Ánh mắt tôi hướng về hướng một đứa bé đang ngồi khóc, anh ta đang đi về phía đứa bé đó. Tôi định quay người chạy đi, trước hết phải giữ mạng mình trước anh ta mới được nhưng lương tâm lại không cho phép. Tôi phải quay lại cứu đứa nhỏ đó !
Anh ta giơ thanh kiếm lên, lưỡi kiếm chém thẳng một đường về phía đứa bé. Tôi nhanh chóng chạy đến đỡ lấy nó, một vết thương dài kéo thẳng từ vai tôi xuống đến bụng. Tôi gục xuống vì đau, chết tiệt ! Đây đúng là một hành động ngu ngốc mà.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, anh ta lườm tôi một cái rồi vung thêm một kiếm nữa. Tôi ôm đứa bé chạy khỏi chỗ đó.
[ Heal ! ]
Các vết thương bắt đầu hồi phục lại, anh ta có chút ngạc nhiên nhìn tôi. Anh ta đuổi theo bọn tôi, tốc độ anh ta đúng là quái vật mà. Con người sao lại chạy nhanh đến như thế được ? Chẳng mấy chốc anh ta đã bắt kịp tôi.
Tôi ôm chặt đứa bé nói.
" Nếu anh muốn hoàn thành cái danh hiệu chết tiệt đó thì có cách khác đấy ! "
Ánh mắt anh ta ngạc nhiên nhìn tôi rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng vô cảm
" Ngươi biết về thứ đó à ? Nói đi ngươi là ai ! "
Anh ta chĩa mũi kiếm về phía tôi, nếu tôi nói sai điều gì anh ta sẽ lập tức chém phăng đầu tôi mất.
" Tôi tên là Huỳnh Nhật Dương ! Nếu anh tha mạng cho chúng tôi thì tôi sẽ chỉ anh một cách khác mà không cần phải giết người để lấy cái danh hiệu đó ! ".