webnovel

(Đoản) Người Ấy Đến, Mang Theo Làn Gió Xuân - Mạn Mạn

Tên truyện: (Đoản) Người ấy đến, mang theo làn gió xuân Tác Giả: Mạn Mạn Thể loại: Thanh xuân vườn trường Rất lâu sau này, tôi mới biết rằng, thực ra, thanh xuân là một điều gì đó rất ngắn hạn. Tưởng chừng như chỉ là một cơn gió Tây Bắc thổi qua, hay là một cơn mưa rào đầu hạ. Lúc đó, tôi liền nhận ra rằng, thanh xuân dù rất ngắn hạn, nhưng được gặp cậu là điều không hối tiếc. Thanh xuân ấy, có cậu, có nắng mưa, có những cơn gió bấc, và cả những cảm xúc non nớt thời niên thiếu...

YmmHann · 若者
レビュー数が足りません
5 Chs

Tôi nhớ em...

[Hạ về]

Lại thêm một cơn mưa nữa. Mùa hạ bất giác trôi về cùng những cái nắng gay gắt, cùng với sắc đỏ rực lửa của phượng vĩ, và những cơn mưa rào đột ngột đến bất ngờ. Hôm nay đã là cơn mưa thứ 3 rồi. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, lặng nhìn những giọt mưa tí tách rơi. Trên bàn là cốc trà sữa đã tan gần hết đá, trời thì mưa đấy, nhưng vẫn không át được cái nóng bức người của mùa hạ.

Nhìn trời một lúc, tôi lại cầm tới điện thoại, vẫn đen ngòm, tắt ngúm. Với tay cầm cốc trà sữa, lắc nhẹ, hút một hơi. Lạnh và nhạt nhẽo. Điện thoại vẫn không có phản ứng gì. Đã là ngày thứ 6 kể từ ngày tôi với cô ấy chia tay, gần một tuần rồi! Chưa bao giờ tôi cảm thấy 5 ngày trôi qua lại dài tới như thế. "Tại sao tới bây giờ cô ấy vẫn chưa gọi điện cho mình?" - đó là điều mà tôi băn khoăn và chờ đợi trong 5 ngày qua.

Phải, tôi là một kẻ có lòng tự tôn cao ngất ngưỡng, vì thế nên thay vì tìm cô ấy và nói lời xin lỗi, thì tôi sẽ ngồi ở nhà chờ cô ấy tới tìm tôi như bao lần khác. Tôi nói là "bao lần khác", đúng đấy, bạn không nghe nhầm đâu. Trong 2 năm chúng tôi bắt đầu mối quan hệ trên bạn bè kia, bản thân tôi đã không thể nhớ rõ câu chia tay được nói bao nhiêu lần, và tôi luôn là người nói chia tay với cô ấy. Thực ra, bạn hiểu mà, tôi vốn dĩ đâu muốn chia tay, chỉ là muốn nói như thế, để cô ấy thực hiện theo ý muốn của tôi thôi. Cho tới khi lời chia tay gần nhất đây được nói ra bởi cô ấy, tôi mới nhận ra bản thân đã sai lầm như thế nào.

Chúng tôi quen nhau từ hồi còn là sinh viên, là cô ấy theo đuổi tôi trước. Sau bao nỗ lực của cô ấy, tôi đã cùng cô ấy bắt đầu mối quan hệ tình yêu. Lúc đó tôi lẫn cô ấy đều mới tốt nghiệp, và đang bắt đầu đặt những bước chân đầu tiên trên còn đường lập nghiệp. Số tiền mà tôi lẫn cô ấy dành dụm từ hồi còn đi học đại học cũng đủ cho chúng tôi thuê tạm một căn hộ nhỏ, nói là căn hộ nhưng thực ra thì cũng không khắc căn phòng là bao. Bởi vì kinh tế lúc đó có hạn, chúng tôi chỉ có thể làm như thế thôi.

[Hi sinh]

Lúc tìm thấy căn hộ hợp lý về giá cả, chúng tôi lại vướng mắc về công việc, bởi vì căn hộ ấy gần chỗ tôi làm việc hơn so với cô ấy, nếu như thuê ở đây, chắc chắn rằng cô ấy sẽ phải thức dậy sớm và ngồi 2, 3 chuyến xe buýt thì mới đến nơi, còn nếu không thuê ở đây, chúng tôi lại phải lặn lội kiếm một căn hộ khác. Vì thế nên lúc cả hai đang đắn đo về việc thuê ở đây, thì cô ấy đã chủ động nói rằng bản thân chấp nhận mình sẽ đi làm xa một chút.

Lúc đó bản thân tôi cũng thấy bình thường, không hề có chút cảm động hay thương yêu cô ấy hơn, bởi lúc tôi đồng ý cùng cô ấy bắt đầu mối quan hệ mới, tôi không nghĩ rằng mình thích cô ấy, chỉ nghĩ rằng cần phải đền đáp sự nỗ lực và kiên trì mà cô ấy dành cho tôi. Nên trong tâm trí tôi luôn mặc định rằng, tôi đã làm người yêu của cô ấy, đương nhiên cô ấy cần phải hi sinh cho tôi.

Phải, lúc đó tôi đã có suy nghĩ đáng ghét như thế đấy. Không chỉ như thế, mỗi ngày, cô ấy cần phải dậy sớm để vừa chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi, vừa để không bị trễ giờ làm. Hay là vẫn thức chờ tôi tới nửa đêm, dù là cô ấy đi làm cả ngày mệt nhọc như thế. Hoặc là đi làm được nửa đường nhưng phải quay trở về bởi vì tôi để quên tài liệu,...Trước khi thành bạn gái của tôi, cô ấy nỗ lực như thế nào, thì bây giờ cô ấy lại phải hi sinh nhiều hơn đó nữa. Nhưng tất cả cô ấy nhận được là gì? Là một "tôi" hay cằn nhằn vì bữa sáng không đầy đủ. Là một "tôi" đầy mùi rượu, nhếch nhác trở về mỗi lúc nữa đêm. Là một "tôi" gắt gỏng mỗi lần đi làm về. Là một "tôi" khó tính khi cô ấy đem tài liệu tới muộn, mặc kệ cho cô ấy bị sếp mắng vì trễ làm,...

Mọi người chắc có lẽ thấy rằng tôi thật đáng ghét. Tôi cũng thấy vậy đấy. Tôi lúc đó rất thích quát mắng cô ấy, và nhận lại lời xin lỗi cùng gương mặt của cô ấy. Tôi thích cảm giác cô ấy nức nở xin lỗi tôi, hoảng hốt níu kéo tôi trong mỗi lần tôi nói chia tay. Nói cách khác, tôi chính là người mang tới mệt mỏi và đau khổ cho cô ấy.

[Chia tay...]

Trong một lần cãi nhau về một vấn đề nhỏ nhặt, tôi lại ngu ngốc nhấn mạnh từ "chia tay" một lần nữa. Như bao lần khác, tôi lại chờ cô ấy xin lỗi tôi, và tôi sẽ lại ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng hôn cô ấy, vỗ về cô ấy. Lần này thì khác, ánh mắt cô ấy vẫn trong veo như ngày thường, nhưng lại rất lạnh nhạt, cô ấy hờ hững nói một chữ:

- Vâng.

-....

___

[Tôi nhớ Em]

Và thế là chúng tôi chia tay. Tôi trở lại nhịp sống thường ngày của một người độc thân, làm việc, tụ tập bạn bè,...Tôi nghĩ rằng em chẳng đủ quan trọng để khiến tôi phiền não, không có em tôi vẫn ổn. Tôi nghĩ rằng em chẳng qua cũng chỉ như một đám mây, hờ hững trôi qua bầu trời rộng lớn của tôi, và một lúc nào đó, sẽ còn rất nhiều những đám mây khác nữa cũng trôi qua mảnh trời của tôi.

Nhưng sau những trận đá bóng, sau những cuộc nhậu nhẹt, tôi biết rằng, tôi nhớ em. Trong thâm tâm tôi đều chỉ tràn ngập hình bóng em, tràn ngập những hình ảnh với nụ cười buồn, những ánh mắt trong veo đầy trách móc. Căn phòng chật hẹp trước kia, bây giờ lại trở nên to lớn bao trùm lên sự cô độc của tôi.

1 ngày...2 ngày...3 ngày...Tôi lại càng nhớ em hơn, nhớ em tới phát điên.

5 ngày...6 ngày...tức là hôm nay, em vẫn chưa liên lạc cho tôi.

Mân mê chiếc điện thoại trên tay, tôi tự hỏi, nếu bây giờ điện cho em, có phải sẽ là một chàng trai nào đó bắt máy không? Hay chỉ cần nhìn thấy số tôi em liền tắt, không muốn nghe?. Hay...?Hay...? Trong tôi chỉ luẩn quẩn những câu hỏi đó.

[Cuối cùng...]

Tôi lấy hết dũng khí, bấm vào số em, lòng nơm nớp lo sợ. Em có nghe máy của tôi không đây...? Hay là tôi không nên làm phiền em nữa...? Tiếng nhạc chuông ngừng kêu, một giọng nói ấm áp và trong trẻo vang lên:

- Alo...

-... Alo...tôi nhớ em.

_____

"Sự kiêu ngạo kia của anh, nguyện vì em mà thay đổi. Lòng tự tôn kia của anh, nguyện vì em mà hạ xuống. Tất cả đều vì em. Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Em, tha thứ và quay lại cùng anh, được không?"

_____

Trong tình yêu, đừng nên có lòng tự tôn hay sự kiêu ngạo quá cao, vì sẽ không có ai có thể đủ kiên nhẫn mà dung túng cho sự ích kỷ của bạn. Hãy để cả hai cùng bình đẳng, như thế mới có thể lâu dài và hạnh phúc. Không ai chắc chắn rằng thời gian sẽ khiến tình yêu bền chặt hay khiến tình yêu trở nên nhạt nhẽo. Nhưng chắc chắn rằng lòng tự tôn quá cao sẽ khiến bạn trở nên cô độc.

Vậy bạn, bạn thấy như thế nào về lòng tự tôn và sự kiêu ngạo trong tình yêu?

______Mạn Mạn______

Alo...Tôi thật muốn nói câu xin lỗi cho cuộc gọi vội vàng vào 4 năm trước. Chỉ có điều, hình như đầu máy bên kia bị thuê bao...

YmmHanncreators' thoughts