Tiểu Tịnh Trần trước giờ không bao giờ lãng phí quá nhiều sự chú ý của mình vào một người xa lạ. Cô bé xoa cái bụng đã bắt đầu biểu tình, quyết định đi ăn trước. Thế là, cô bé quay đầu, chớp đôi mắt to nhìn Cố Noãn. Lông tơ khắp người Cố Noãn dựng hết cả lên. Quen biết lâu như vậy, cô bé cũng đã được tận mắt chứng kiến sức ăn nghịch thiên của em gái. Vừa nhìn thấy ánh mắt như một chú cún con liều mạng vẫy đuôi khi nhìn thấy xương, cô bé liền biết ngay em gái đang nghĩ đến điều gì.
Cố Noãn mệt mỏi đỡ trán: "Đi thôi, chúng ta đi ăn trước, rồi lại đợi thông báo."
Tiểu Tịnh Trần vội vàng gật đầu liên tục như giã tỏi, vui vẻ đi theo sau Cố Noãn. Đám người Quả Quýt cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi tìm chỗ lấp đầy cái bụng trống rỗng.
Tiết Khải đột nhiên bước đến chắn trước mặt Tiểu Tịnh Trần: "Đợi đã, cậu không được đi!"
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, nghi hoặc và mơ hồ: "Vì sao?"
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください