webnovel

暖风不及你情深

Quý Noãn bị hạ thuốc độc, trước khi chết, cô mơ hồ nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn đến trước cửa phòng giam, người ấy không phải ai khác, chính là Mặc Cảnh Thâm – người chồng mà mười năm trước cô đã từng dùng cái chết để ép ly hôn. Khi tỉnh lại, Quý Noãn bất ngờ phát hiện bản thân đã xuyên về mười năm trước, khi ấy cô vẫn là bà Mặc – là người phụ nữ xinh đẹp nhất Hải Thành, kiêu ngạo, cá tính, coi thường người khác và đặc biệt căm ghét cuộc liên hôn giữa hai nhà Mặc – Quý. Trong quá khứ, cô đã tự cắt cổ tay để ép Mặc Cảnh Thâm ly dị, ép anh phải thề không được xuất hiện trước mặt cô, để rồi sau đó, nhà họ Quý sụp đổ, cô lang thang phiêu bạt, bị bọn buôn người bắt đi, bị vu oan rồi chết trong nhà giam, còn Mặc Cảnh Thâm trở thành người đứng đầu Tập đoàn Shine, giữ đúng lời hứa, mười năm không một lần quay lại Hải Thành. Vận mệnh cho Quý Noãn cơ hội được sửa chữa sai lầm, bởi vậy, cô không thể bỏ lỡ. Cô ra sức níu giữ cuộc hôn nhân đã từng bị chính mình đẩy đến bờ vực đổ vỡ, cô tìm cách kiên cường, độc lập, trả thù những ai từng muốn hại cô và nhà họ Quý. Đối với Mặc Cảnh Thâm, cô lại càng trân trọng, bởi khi tĩnh tâm nhìn lại, cô mới nhận ra Mặc Cảnh Thâm chính là người đàn ông luôn đứng sau bảo vệ mình, dù cô ngông cuồng, bất chấp lý lẽ, anh vẫn sẽ dịu dàng, che chở và bao dung mọi thứ.

Emerald Smiles · 都市
レビュー数が足りません
1335 Chs

Chương 227: Mặc Cảnh Thâm, anh chọc vào em!

編集者: Nguyetmai

Rốt cuộc đây đúng là Mặc Cảnh Thâm hay đã xảy ra chuyện gì rồi?

Giấc mơ này đúng là quá chân thật…

Cô gần như đứng thẳng dậy theo quán tính nhưng vẫn ngật ngưỡng bên cạnh sofa. Cô ngửa đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu: "Chuyện này… là… là mơ sao?"

Nói rồi cô liền giơ tay muốn véo má Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm không tránh né, nhưng bàn tay hư hỏng của cô gần chạm vào má anh thì bị anh túm lại kéo xuống. Anh nắm tay cô thật chặt, dùng lực đỡ không cho cô nghiêng ngả ra đằng sau.

"Đúng là mơ." Giọng đàn ông trầm thấp lãnh đạm vang lên không chút cảm xúc.

Quý Noãn chống tay vào ngực anh, cố gắng mở to mắt ra nhìn.

Nhìn thật lâu, cô bỗng bật cười.

Không nghĩ nữa, mặc kệ anh là mơ hay là ảo giác. Dù sao cũng không phải Mặc Cảnh Thâm thật, vậy cô muốn mắng thế nào cũng được. Ảo ảnh thôi mà, chắc chắn anh sẽ không biết.

ロックされた章

webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください