Chỗ Cố Ngôn đưa Thời Sênh tới là một quán ăn Nguyên chủ từng rất thích.
Tuy nhiên Thời Sênh lại không thích lắm, không khí và cách trang trí ở đây đều trông có vẻ hơi nặng nề. Nhưng nghĩ tới phiếu cơm đối diện vừa thất tình, Thời Sênh thương tình không đưa ra yêu cầu.
Đương nhiên cũng có khả năng là cô lười phải đi tiếp.
"Tiểu Hạ, cháu tới chỗ chú bốn năm rồi…" Cố Ngôn không biết thế nào lại nhắc tới chủ đề này.
Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông đối diện cúi thấp đầu, nhíu mày.
"Vâng." Bốn năm rồi.
Cha mẹ của Nguyên chủ qua đời khi cô ấy mười tuổi.
Cố Ngôn trầm mặc, anh cụp mắt nhìn đống đồ ăn trước mặt.
Thời Sênh thu lại ánh mắt tiếp tục ăn. Một bữa không ăn đói phát điên, cái gì cũng không quan trọng bằng việc lấp đầy bụng.
"Tiểu Hạ, qua hôm nay cháu tròn 15 tuổi rồi." Người đàn ông đối diện đột nhiên lên tiếng.
Thời Sênh ngây ra, cố gắng hồi tưởng một lúc mới nghĩ ra ngày mai là sinh nhật của Nguyên chủ.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください