webnovel

1-2

Song tính, sinh tử văn, H+

1-2.

1. Thành niên.

Nhà họ La cư ngụ thành bắc là phú hộ một vùng, điền sản bao la, cửa hàng buôn bán trải rộng mấy châu huyện lân cận.

La phú hộ có bốn người con, hai nam một nữ cùng một song nhân con út.

La Ngọc bé út năm nay mười lăm tuổi, đứa nhóc được cả nhà họ La cưng chiều đã đến tuổi thành niên.

Trong phòng riêng kín đáo, La Ngọc mặt đỏ bừng cởi quần dài trước mặt mẹ và vị y dưỡng trung tuổi vẻ mặt ôn hòa.

Quần dài tối màu cởi xuống lộ cặp chân dài trắng nuột thon mịn, quần nhỏ bên trong lấm chấm máu.

La Ngọc nức nở ngồi lên giường hai chân run rẩy co quắp lại che đi giấu vết khó tả giữa hai chân, mẹ ôm lấy cậu nhẹ nhàng an ủi bên tai.

"Con ngoan, con để cho y dưỡng nhìn qua chút thôi, chỉ một lát liền xong nhé!"

"Đau không mẹ?"

"Không đau không đau, con nhắm mặt lại một chút là xong liền!"

La Ngọc rúc vào lòng mẹ, mặt cậu nóng rát hai mắt nhắm chặt, tay cởi bỏ quần nhỏ ra, hai bắp đùi mở ra một góc vừa đủ để y dưỡng quan sát.

La phu nhân nhìn song nhân y dưỡng gật đầu, y dưỡng mang găng tay vải chầm chậm nhẹ nhàng kiểm tra cho La Ngọc.

Hạ thân không lông mao, dương vật màu hoa đào mềm nhũn nhỏ xinh, nhìn rõ cánh thịt căng mọng bao chặt lấy âm hộ non nớt, miệng nhỏ vương tơ máu.

"La song nhi lớn rồi, âm hộ no đủ nguyệt quý đã đến, chúc mừng La phu nhân!"

La phu nhân dịu dàng kéo chăn che đi hạ thân La Ngọc, bàn tay vỗ về đứa con đang xấu hổ tột cùng, nhỏ nhẹ hỏi thăm y dưỡng cách chăm sóc song nhân.

Một hồi trò chuyện, y dưỡng muốn dặn dò vài chuyện cực riêng tư giữa song nhân, La phu nhân hiểu ý lánh tạm ra ngoài.

"La song nhi, vì người đã thành niên, với tư cách là một song nhân lớn tuổi, ta cần nhắc nhở và hướng dẫn người một số quy củ của song nhân, mong người sẽ lắng nghe và ghi nhớ cẩn thận."

"Thỉnh y dưỡng dạy bảo con."

Y dưỡng xách hòm thuốc để lên tủ đầu giường, lấy ra một quyển sách mỏng cùng một số đồ vật nhỏ, y dưỡng ngồi bên cạnh cậu giọng nói hiền từ trò chuyện.

Họ nói chuyện riêng hơn một canh giờ, y dưỡng dặn dò và kê thang thuốc cho La Ngọc điều dưỡng, từ chối lời mời cơm của La phu nhân ra về.

La Ngọc nằm trên giường, tập trung đọc quyển sách y dưỡng đưa, tạm thời bỏ qua cảm giác cộm cấn nhưng nhức giữa hai chân.

Y dưỡng cẩn thận chỉ dẫn cho cậu cách đeo Tỏa Hoàn Y của song nhân phải mang mỗi ngày (một loại túi da hoặc vải bọc kín dương vật và che kín hoa huyệt, một loại nội y riêng của song nhân).

Sách ghi rất chi tiết về song nhân, La Ngọc thật xấu hổ nhưng vẫn tò mò đọc tường tận từng trang sách một. Cách dùng đai Mã Y trong những ngày có nguyệt quý, cách cuộn vải lót gọn gàng đặt ở miệng âm hộ thấm dịch, cách sử dụng noãn ngọc lẫn noãn hoàn ôn dưỡng âm hộ khi hết nguyệt quý.

Rồi cả bí sử cùng cách giao hợp với nam nhân, cách nghi thức truyền thống của song nhân, cách mang thai sinh con...

Có một số hình ảnh miêu tả chi tiết đến nỗi La Ngọc chỉ muốn đào ba thước đất chui xuống, cậu chỉ mới vừa thành niên thôi mà.

La Ngọc từ ngày xác định là song nhân thành niên liền giấu mình trong nhà, các lớp học bên ngoài đều chuyển thành dạy tại tư gia.

La phu nhân tất bật chuẩn bị đồ khuê mật cho con út thì bên ngoài cổng, các bà mai chân dẫm lên bậu cửa nhào tới.

La Ngọc chưa định hôn phối, vợ chồng La phu nhân càng không vội, họ vẫn muốn thư thả để đứa nhỏ bên mình thêm mấy năm.

Song nhân mười tám hai mươi mới gả đi là chuyện thông thường.

2. Gặp gỡ.

La Ngọc hay lên Linh Sơn am thắp hương ngoạn cảnh.

Linh sơn am thờ phụng sơn thần, hương khói không quá vượng, khung cảnh tĩnh lặng yên bình khiến cậu vô cùng yêu thích.

La gia cũng tích cực thiện viếng, những người coi sóc am quá quen mặt với cậu út La gia ghé thăm.

Sau am có suối nhỏ, cậu quen đường quen nẻo xuyên qua dưới tán cây đi tới. Lá xào xạc trong gió, La Ngọc tự tại thả hồn theo tiếng chim chóc, hồn nhiên không phát hiện ra bên suối có người.

Kiến Sinh rửa xong một số dược liệu để ráo bên bờ suối liền kiếm một cái cây râm mát tựa vào.

Mắt nhìn trời thoảng mây bay, cơn buồn ngủ kéo tới lúc nào chẳng hay, thanh niên mơ màng say giấc giữa trời hiu hiu gió.

La Ngọc phát hiện bên kia suối có người, thanh niên trẻ măng tựa cây đầu cổ ngoẹo một bên ngủ ngon lành, gùi tre cùng một loại cây thuốc hong khô dưới nắng.

Khoảng cách không xa lắm, đủ để La Ngọc nhìn ra đôi mày kiếm đen như mực cùng cái cằm vuông cương nghị lẫn nét hiền lành khi ngủ.

Cậu ngẩn ngơ nhìn về nơi đó, vành tai nóng lên khó tả, suối nước chảy róc rách hình như cũng lặng lẽ cả rồi.

Bỗng dưng La Ngọc chột dạ, thật thất lễ khi nhìn chằm chặp vào một người dù người ta đang ngủ say, cậu cuống quýt xoay người rời đi.

Nhưng duyên số là thứ kì diệu, La Ngọc gặp lại thanh niên lần nữa.

Trời đang nắng đổ cơn mưa rào, thanh niên tránh dưới tán cây vuốt nước mưa trên mặt, dáng người cao lớn, bờ vai rộng, cảm giác trầm ổn khác xa lúc thấy thanh niên ngủ gật.

La Ngọc bung dù đi tới, tán dù nghiêng che vóc dáng mảnh mai cùng gương mặt thanh tú, mái tóc đen dài tết sau lưng.

Thanh niên lặng im quan sát người tới, bộ áo gấm lam phú quý, mặt mũi trắng trẻo sạch sẽ, tuổi đôi mươi mà tóc chưa vấn lên, đuôi tóc thắt lụa đỏ như hoa đào.

Kiến Sinh nhận ra đây là một song nhân trẻ tuổi, vì tóc tết buộc lụa màu đào chỉ có nữ nhân chưa chồng và song nhân thành niên mới được phép dùng.

Thiếu niên đứng lại cách một khoảng với anh, tay cầm cán dù siết lại, vẻ mặt ngượng nghịu, sự bối rối trên gương mặt nhỏ nhắn đó tự dưng khiến Kiến Sinh nhận ra, cậu ấy thực sự rối rắm không biết nên mở lời từ đâu.

Kiến Sinh bật cười, tay anh vô thức gãi nhẹ chóp mũi của mình.

Họ cứ lặng thinh nhìn nhau và cười nhẹ, mưa giống như chẳng thể ngừng.

La Ngọc nhìn màn mưa ngập ngừng nói:

"Mưa cũng không dừng ngay, công tử... Công tử đứng trú mưa dưới cây cũng ướt hết, ta có dù, có thể cùng về đến am tá túc..."

"Sẽ phiền toái công tử... Ta trú ở đây thêm cũng được. Đa tạ lòng tốt của ngài."

La Ngọc lặng im nhìn mũi giày đã ướt của mình, ngón chân khó chịu ngọ nguậy, cả vớ lót cũng ướt rồi, nếu để lạnh chân sẽ ốm mất.

Kiến Sinh nhìn thiếu niên cúi đầu, cứ ngỡ như nhìn thấy búp sen dưới cơn mưa nặng hạt, một nỗi buồn vô cớ kéo đến trong anh, mưa bay vào mặt lạnh lẽo, thiếu niên xoay người rời bước.

Người bước dần xa, Kiến Sinh thấy như sắp mất đi cái gì đó liền hét vọng lên:

"Ta tên Triệu Kiến Sinh, ở Dược phương viện đường đông!"

Thiếu niên chuệnh choạng đứng lại mà không hề ngoáy đầu, tay cần cán dù thêm chặt, chân rảo bước mất hút trên đường mòn.

Kiến Sinh vuốt nước mưa trên mặt, lắc đầu cười.

Song nhân nhà phú quý trong trấn ở độ tuổi đôi mươi không nhiều, Kiến Sinh hỏi bâng quơ liền ra, chỉ là không biết thiếu niên đó họ Tô, họ Vân, họ Hào hay họ La đây?

Rất lâu sau đó, anh cũng không còn gập lại thiếu niên che dù hôm mưa đó nữa.