"Ăn đi, ăn xong đĩa này thì đừng ăn thêm nữa, cua có tính hàn, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe." Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên đẩy đĩa cua mình đã gỡ đến trước mặt Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ cạn lời.
Khóe môi Cố Niệm Chi khẽ co giật, đưa mắt nhìn vào trong phòng ăn, đứng dậy đi đến chiếc bàn dài sát tường lấy một cái bát sứ trắng.
Cô đổ hết thịt cua trong hai chiếc đĩa vào chiếc bát sứ trắng kia, sau đó hỏi xin Mã Kỳ Kỳ một túi bánh mỳ lát và sốt salad, làm mấy cái sandwich thịt cua, xếp ngay ngắn trong chiếc đĩa nhỏ, tặng cho mọi người trong phòng ăn mỗi người một đĩa.
Cố Niệm Chi mỉm cười nói: "Cháu mượn hoa kính Phật, mọi người đừng chê nhé! Thịt cua là do Hoắc thiếu và Giáo sư Hà gỡ, bánh mỳ lát và sốt salad là của nhà Kỳ Kỳ, cháu chỉ động tay một chút thôi. Mọi người ăn thử xem mùi vị thế nào?"
Mã Kỳ Kỳ cười đến sắp nội thương luôn rồi. Cô cong khóe môi, đón lấy sandwich từ tay Cố Niệm Chi, cắn một miếng, phát hiện nó ngon bất ngờ.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com