"…" Cảnh Y Ngân ngơ ngác nhìn bóng lưng Phó Minh Tuấn biến mất trong màn mưa.
Bạn học xung quanh đều lục tục rời đi.
Đúng lúc Cảnh Y Nhân cân nhắc xem có nên đi lấy ô ra khỏi trường học rồi tính tiếp hay không, thì trong tầm mắt cô xuất hiện một bóng người quen thuộc dưới màn mưa. Cảnh Y Nhân bỗng nhiên mở to mắt, chăm chú nhìn người đàn ông đang vác một cái ô khổng lồ trên vai ở đằng kia.
Chiếc ô này tán rộng đến mức chỉ sợ mười người chen chúc cũng vẫn thừa chỗ. Trong tay anh ta cầm theo một cái túi, từng bước đi về phía lớp học bên này.
Cảnh Triệt vác theo chiếc ô lớn, đi ủng đi mưa, trong tay cầm theo một cái áo mưa và giày đi mưa.
Trên mặt anh ta tràn ngập nụ cười, từng bước lội trong nước ngập tới nửa ủng đi về phía lớp học của Cảnh Y Nhân.
Chờ Cảnh Triệt tới gần, khóe miệng Cảnh Y Nhân co giật.
Cô nhìn bộ trang phục kết hợp rất kỳ quái này của Cảnh Triệt: Âu phục giày da phối với giày đi mưa và cái ô quá khổ.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com