Cảnh Y Nhân ngơ ngác kinh ngạc đứng tại chỗ.
Thấy cô bỗng nhiên không đọc nữa, Lục Minh có chút mờ mịt nhìn cô: "Lại sai lỗi chính tả à?"
"..." Cảnh Y Nhân ngơ ngác đứng tại chỗ, đôi mắt mơ hồ nhìn.
Hô hấp của cô trở nên bất ổn, hàng lông mi khẽ run run.
Cô cụp mắt xuống, không cần nhìn câu chữ trên vách đá mà đọc lại một lần.
"Thỉnh quân Tam Xích Kiếm, phong hỏa thành thủ lịch can đảm. Tá quân tam lai niên, phồn hoa vạn lý... hảo giang sơn!"
"..."
Cảnh Y Nhân đọc xong rồi thầm hít một hơi.
Đây là lời nhắn tiểu Tấn vương gia nhờ cô chuyển cho hoàng đế cữu cữu, tại sao lại ở chỗ này?
Hắn đã chết rồi sao? Quân địch xâm chiếm là ý gì?
Tiểu Tấn vương gia chưa hoàn thành lời hứa, hắn còn tiếc nuối nên mới khắc lên đá mấy chữ này?
Bàn tay nhỏ tinh tế, trắng nõn của Cảnh Y Nhân không kiềm chế được chạm vào chữ viết trên vách đá, nhẹ nhàng vẽ lại những đường nét của con chữ.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com