"Em vừa mới nói không muốn làm đậu phụ mà?!"
"Đó là vì làm đậu phụ thì khổ, nhưng bán đậu phụ thì không khổ! Vả lại, bán đậu phụ sẽ không bị lỗ vốn đâu."
"Nói nghe thử xem nào?"
Cảnh Y Nhân háo hức giải thích kế hoạch của mình.
"Đậu phụ cũ thì bán như tào phớ, đậu phụ mới thì bán như đậu phụ non. Nếu làm đậu hơi loãng thì có thể bán như đậu phụ hoa, loãng hơn nữa thì làm sữa đậu nành. Làm đậu mỏng thì có thể chiên lên rồi bán, thật sự không thể bán được thì để thối, thế là bán được đậu phụ thối. Vẫn không bán được nữa thì ghiền nát ra coi như ăn cháo. Tất nhiên là không lỗ vốn rồi!"
"Cứ thế mà bán dần dần, tóm lại là chỉ cần bán hết thì đương nhiên sẽ không bị lỗ vốn."
"..." Đây là lý do công chúa muốn bán đậu phụ thối à?
Thái dương Lục Minh khẽ co giật, sau đó anh phủ kín đôi môi cô, tránh để cho cô phải suy nghĩ vẩn vơ.
"Anh sẽ giúp em sắp xếp chu toàn, em chỉ cần lo chuyện làm thế nào để yêu thương ông xã thôi..."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com