"Á!"Người phụ nữ bị đau kinh hô lên.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của người phụ nữ kia, Cảnh Y Nhân nhếch môi cười.
Ra ngoài mang theo "thuốc" đúng là sáng suốt.
Người phụ nữ kia chật vật bò dậy khỏi mặt đất, chân khập khiễng, cô ta nhìn khắp nơi thấy trên đất chẳng có thứ gì thì nâng mắt lên tức giận nhìn Cảnh Y Nhân.
"Cô làm cái gì với tôi? Đừng tưởng tôi không biết! Vừa rồi tôi cảm thấy có người đá mình một cái."
"…" Cảnh Y Nhân không thèm để ý mà nhếch miệng cười, nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt xem thường.
"Tiết Phương Hoa! Một vừa hai phải thôi! Cô đi đi!"Lục Minh lạnh lùng cảnh cáo.
Người phụ nữ tên là Tiết Phương Hoa kia hằm hằm lườm Cảnh Y Nhân một cái, cô ta không dám làm trái lời của Lục Minh, cầm túi xách, tháo giày cầm trong tay, đi chân trần ra ngoài.
Trong hành lang chỉ còn Cảnh Y Nhân và Lục Minh.
Bốn mắt bình tĩnh nhìn nhau.
Cảnh Y Nhân tức đến âm thầm nghiến răng.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com