Mặc dù cậu đối xử với cô lạnh lùng, nhưng thật ra cô thấy cậu đối xử với cô rất tốt.
Về lâu về dài, cô cũng không thể không làm gì được, trước giờ ngoại trừ nhận lấy những gì người khác cho, thì cô chưa từng phải tự mình làm gì cả.
Cho nên cô cũng muốn làm cho cậu chút gì đó.
Cô vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên có giọng nói từ phía sau truyền đến: "Cô Cảnh, cô đang làm gì thế?"
Cảnh Y Nhân ngừng tay giặt quần áo một lát, quay đầu nhìn thấy quản gia Ngô, cô cười với ông ta: "Giặt quần áo! Suỵt!", Cảnh Y Nhân đặt tay lên môi, làm động tác đừng có gây tiếng động.
"Đừng để cho những người khác biết, tôi muốn tặng cho cậu một niềm vui bất ngờ."
"…" Niềm vui bất ngờ? Còn không kém kinh khủng bất ngờ là bao đâu.
Thế này mà gọi là lén lút ư? Người trong nhà đều biết hết rồi, chỉ có ngài Lục đi làm là chưa biết thôi.
Quản gia Ngô khuyên bảo: "Cô Cảnh, cô đừng nên giặt nữa. Quần áo này ngài Lục sẽ không mặc đâu."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com