Tống Thư Hàng khẽ ho khan một tiếng:
"Xin lỗi, thất thần."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tự bản thân Tống Thư Hàng cảm thấy có gì đó là lạ... Lời này có nghĩa khác.
"Đừng ngại, Vũ Nhu Tử cô phải tự tin lên, chân cô dài cô phải kiêu ngạo! Thư Hàng là đàn ông, thấy một đôi chân dài như vậy nhìn đến mức mê mẩn thất thần cũng là chuyện bình thường."
Đậu Đậu ở bên cạnh lên tiếng.
Nhìn trời, Đậu Đậu, ngươi có cần nhanh mồm nhanh miệng đến vậy không?
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật, hắn vốn định biện bạch cho mình nhưng Đậu Đậu lại xen miệng vào, giờ thì có không làm cũng phải chịu tiếng oan. Dù hắn có giải thích thế nào thì người ta cũng chỉ cảm thấy hắn đang ngụy biện thôi.
"Lúc nào ta cũng tự tin mà."
Vũ Nhu Tử cười đáp, còn khẽ lắc chân nhỏ:
"Nhưng đây là lần đầu tiên Tống tiền bối nhìn chằm chằm vào chân ta đấy."
"Bởi vì trước kia gu thẩm mỹ của hắn có vấn đề."
Đậu Đậu nói:
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com