"Hử?"
Tống Thư Hàng đần mặt ra tại chỗ, hạn chế phi kiếm? Phi kiếm chứ đâu phải xe hơi đâu mà hạn chế?
Lệ Chi Tiên Tử cũng nghi hoặc:
"Hạn chế phi kiếm là sao?"
Nho sĩ trung niên xấu hổ giải thích:
"Thực sự không dám giấu giếm, là thế này… Qua hai tuần nữa là sắp sửa khai mạc một buổi lễ long trọng được tổ chức ba năm một lần của Nho môn bọn ta, "lễ hội Nho môn" năm nay đến lượt Bạch Vân thư viện bọn ta tổ chức. Cho nên các đệ tử Nho môn ở khắp mọi nơi đều nhao nhao tụ hội ở thành Bạch Vân thuộc Bạch Vân thư viện của bọn ta. Hơn nữa một số đạo hữu muốn tham quan cũng dồn dập đến đây... Trong thành Bạch Vân bây giờ đã chật ních người, hơn nữa trên bầu trời của thành Bạch Vân có trận pháp phòng ngự, bầu trời cũng không cao. Vì vậy để phòng ngừa quá nhiều đạo hữu ngự kiếm phi hành dẫn đến ách tắc giao thông, cho nên trong mấy ngày nay thành Bạch Vân bọn ta đành phải tiến hành phương pháp hạn chế phi hành để giảm bớt áp lực."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com