"Đã bao giờ con tự hỏi liệu có một thế giới tồn tại song song với thế giới của chúng ta đang sống không, Tâm Nhi? Một thế giới khác và một thể sinh vật hoàn toàn khác…"
Giọng nói của người dì Long Lan Anh vẫn còn vang lên trong tâm trí của Long Tâm Nhi đến bây giờ rõ như in. Đó là những lời cuối cùng của bà ấy trước khi ra đi, lúc nhỏ cô cứ nghĩ đó chỉ là lời thoáng qua vô căn cứ.
Vậy mà giờ đây, khi phải trực diện với một sinh vật đội lốt người tại buổi tiệc, câu nói ấy lại bất giác lặp lại một lần nữa.
Cô cố gắng giữ khoảng cách với sinh vật bò sát mang dáng người kia hết mức có thể bằng việc ném những gì mình cầm được về phía nó. Long Tâm Nhi không biết đó là thứ gì nên chỉ tạm gọi là "người bò sát".
Mọi người xung quanh chạy tán loạn hết trong sảnh. Thấy thế, bọn họ lập tức kêu gọi những người gần đó ngăn cô lại và giữ trật tự các khách mời tại đấy, không ngoại lệ trong số đó đều có người bò sát.
Riêng tên đó thì bị cú ném hụt đấy của Nhi làm cho choáng váng. Trong ánh mắt của gã mang theo vẻ kinh ngạc trước hành động vừa rồi.
"Nhi, mày đang làm cái gì vậy? Mày điên rồi sao, ít nhiều..chọn đại một người ở đây cũng là mấy người có máu mặt đó chúng ta không thể đắc tội được.."
Giọng của Lam Phương bên tai lúc này mới có thể làm cô bình tĩnh lại, cô chợt nhìn quanh dường như không có ai nhìn thấy cái hình dáng thực sự của tên này. Nhưng trực giác của cô cho rằng Phương cũng nhìn thấy được nó chỉ là em đang cố giả vờ, bằng chứng là khi em nhìn sang tên đó được một lúc lâu rồi mới nói.
Sau một hồi bình tĩnh, Nhi đến trực diện với tên đó cố kìm nén nỗi sợ trong lòng hạ thấp người bày tỏ lời xin lỗi vì sự lỗ mãng của mình.
"Xin thứ lỗi cho tôi vì sự lỗ mãng của mình. Mong anh tha thứ..". Rồi cô quay sang phía tất cả khách mời khác mà dõng dạc, "Cũng xin lỗi đến tất cả khách mời, ban tổ chức vì sự kích động nhất thời này của mình."
Dù sao rất may cho cô là bản thân không ném trúng gã ta nếu không lại mang phiền phức vào người. Vốn dĩ Nhi và Phương vô tình được mời tham gia buổi tiệc có sự góp mặt của những người nổi tiếng trong thành phố, chẳng ngờ lại phát sinh tình huống này.
Nếu buổi tiệc này khách mời không mang mặt nạ và thông tin khách mời hoàn toàn được bảo mật, có lẽ sau sự việc này có nhảy xuống sông cũng không rửa được sự nhục này của cô trước bao người.
Với lại, thấy được hình dạng thật của sinh vật giả dạng người đó cũng không biết là phúc hay họa đây…
"Có lẽ là quý cô đây lần đầu dự tiệc nên khá nhạy cảm nhỉ, không sao tôi sẽ coi như chưa có gì…Tôi sẽ nhờ người xử lý hết đống đồ cô ném đi, lần sau nhớ chú ý đấy..cô gái nhỏ.."
Tên kia đáp lại với giọng điệu cợt nhả, dù lời nói đều mang tính lịch sử phải phép nhưng lại không cho đối phương cảm giác thoải mái chút nào.
Gã vẫy tay ra hiệu cho một người phục vụ gần đó xử lý đống đổ nát dưới sàn rồi quay lại nắm lọn tóc của Nhi hôn vào. Nhi tất nhiên không dám chạm mắt tên quái vật ghê tởm chỉ bất động né tránh.
Lam Phương bên cạnh lúc này lịch sự giải nguy cho người bạn rồi đưa Tâm Nhi ra khỏi buổi tiệc, bản thân em lại không tự chủ run nhẹ lên. Long Tâm Nhi tất nhiên là biết nó có nghĩa là Phương cảm thấy ghê sợ.
Có lẽ chẳng ai hay khi hai người rời khỏi đó, gã ta nhếch mép lên cười quỷ dị nói thầm: "Cô ả có cái vòng cổ hoa mẫu đơn đó…chắc là ả ta nhìn thấy được nhỉ…"
…
Sau khi rời khỏi buổi tiệc, để tránh sự chú ý hai cô gái còn đi bộ đến nhà vệ sinh công cộng cách một đoạn khá xa buổi tiệc mà thay đồ dạ hội thành thường phục. Bấy giờ, Tô Lam Phương mới thở phào nhẹ nhõm thì cái hình ảnh đó đều bị Nhi thu hết vào tầm mắt.
Trực giác của Nhi có lẽ đã đúng, em có thể thấy hình dạng khác thường của những tên máu mặt trong buổi tiệc. Nhưng cũng có thể là sai, biết đâu cái Phương chỉ là sợ phải đắc tội với những tên tay to mặt lớn trong đấy.
"Nói thật với tao, Lam Phương. Mày cũng thấy được "thứ đó" đúng chứ?"
Dù chỉ là suy đoán nhất thời nhưng Tâm Nhi vẫn muốn hỏi cho ra lẽ, giữ một điều gì đó trong lòng khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu. Lúc này, xe của nhà họ Tô cũng đã đến nơi đón hai người nên cũng vội bước vào xe.
"Phải, tao không chỉ nhìn thấy hình dáng đó của mấy tên kia thôi đâu mà còn nhìn thấy được linh hồn của người đã khuất."
Khi vào xe rồi, Phường mới vừa đáp lại câu hỏi vừa tìm kiếm trong túi của mình cái tai nghe chụp tai cỡ lớn thường ngày đeo lên trước ánh mắt kinh ngạc của Nhi. Cô hoàn toàn sẽ không nghĩ em sẽ còn có thể nhìn thấy nhiều hơn như vậy từ bấy lâu nay.
Phía ghế lái đột ngột phát ra tiếng nói, người tài xế với điệu bộ lịch thiệp giải thích thắc mắc trong khi đang lái xe.
"Chắc cháu sẽ thắc mắc đúng chứ, căn bản ngày nào con bé cũng phải nghe tiếng kêu của những linh hồn vất vưởng bám lấy nó. Thật hiếm khi ta nghe con bé có thể giao tiếp bình thường được trong thời gian tiệc dài đến vậy. Xin lỗi vì đã giấu cháu lâu đến như vậy."
"Không sao ạ, thưa bác Tô", giọng Nhi mang theo sự tôn trọng đáp lại.
Người tài xế đang điềm đạm nói này đồng thời cũng là gia chủ của nhà họ Tô - Tô Gia Khánh điệu bộ này có lẽ cũng chẳng còn quá xa lạ gì với năng lực của cô cháu gái. Dường như đây là một bí mật mà cả Tô gia giấu nhẹm với cô cùng những người ngoài khác nhiều năm.
Còn nhớ khi lần đầu gặp Lam Phương, Nhi lại cứ nghĩ rằng em là người câm điếc luôn đeo cái tai nghe cỡ lớn ai nói gì cũng không nghe thấy mà cũng chẳng thèm trả lời. Mọi chuyện cứ tiếp diễn cho đến khi Phương biết ý nghĩ đó của cô mà cất giọng để nói mình không có câm điếc.
Nghĩ lại mới thấy, năng lực mà Phương sở hữu có lẽ là khi còn nhỏ…
Cũng rất lâu rồi mới gặp bác Tô, trong ấn tượng của Long Tâm Nhi, bác ấy và Tổ gia nhà cô có giao tình thế nên hai nhà Tô gia với Long gia luôn giữ mối quan hệ rất thân thiết. Hầu như giữa Tổ gia và bác ấy có những bí mật mà người khác không biết.
Thế nên cô đặc biệt tin tưởng mà kể lại toàn bộ chuyện xảy ra trong buổi tiệc cho bác Tô nghe.
Hồi sau, bác ấy nhẹ giọng cảnh báo: "Thấy những gì người khác không thể thấy thì chắc chắn không phải là điều tốt đẹp gì. Long Tổ gia nếu biết được cháu của ngài ấy xảy ra tình huống thế này thì…"
"Cháu biết Long Tổ gia sẽ rất lo cho cháu…nhưng bác và Tổ gia nhà cháu biết rõ việc này thế tại sao lại không tìm cách ngăn chặn.."
Chẳng biết bác Tô mang vẻ mặt ra sao, từ kính chắn gió vẫn thoáng thấy được ánh mắt có phần lo sợ và bất an của bác. Lam Phương bên cạnh cô lúc này đã mệt quá thiếp đi mất, căn bản không hề nghe được gì về cuộc đối thoại ngoài này.
"Bọn bác không phải là cứ muốn sẽ ngăn chặn được, thế giới của người trưởng thành luôn có sự trói buộc nhất định.", bác Tô chỉnh lại giọng bắt đầu nói tiếp.
"Cháu nên biết Tổ gia Long Hữu Chính nhà cháu không phải tự nhiên mà được cả Long gia gọi là Tổ gia. Dù Tổ gia là người nhà của cháu nhưng vẫn có những bí mật mà Tổ gia đó không muốn cho Long gia biết được."
Lời này nói xong đã đồng thời gieo trong Tâm Nhi mầm mống hoài nghi về Tổ gia nhà mình.Không đợi cho Nhi tiếp tục đoán mò, bác Tô lại bắt đầu nói thêm.
"Với lại thế giới này kể từ lúc xuất hiện những thế lực trong tối không rõ từ đâu đến, nó đã không còn an toàn như vẻ bề ngoài vốn được duy trì. Từ đó, dẫn cũng xuất hiện những người được chọn sẽ có những năng lực đặc biệt gọi chung là dị năng, Lam Phương cũng là một trong số đó."
Bác Tô nói được một đoạn rồi ngập ngừng: "Những người có dị năng được coi là sự tồn tại tuyệt đối và vô cùng bảo mật trong thời đại bây giờ. Có người lựa chọn cách sống cả đời như người bình thường, người lại ẩn mình trong bóng tối trở thành anh hùng, người thì lại không chịu được loại dị năng mà chết yểu. Nếu như có một ngày, cả thế giới đều biết sự thật về Dị Nhân ắt sẽ rơi vào hỗn loạn."
"Rốt cuộc ý của bác là nói… những người kỳ lạ mà tụi cháu thấy trong buổi tiệc chính là những thế lực đó."
"Không sai", bác Tô khẳng định
"Thế còn dị năng…"
*Ầm*
Chưa nói dứt câu, một thứ gì đó bất ngờ lao ra giữa đường đi của xe. May mắn là bác Tô phanh lại kịp thời, chứng kiến việc này tim của Tâm Nhi như muốn rớt ra ngoài.
"Không sao đâu, Tâm Nhi. Chắc đấy là con vật bất ngờ lao ra thôi, may mắn là chờ nó đi qua vẫn có thể đi tiếp..", bác Tô ở phía trước sau khi không nhìn thấy xay xát gì thì trấn an Nhi.
Chẳng chờ cho cô thở phào, vật thể kia đứng lên chắn trước xe. Trong ánh đèn xe, có thể nhìn ra đây là một người mặc vest khá te tua bởi cái gì đó đáng nói hơn dưới ánh nhìn của Nhi đây lại là người bò sát. Tâm Nhi vừa nhìn liền mơ hồ nhận ra.
Đây…hình như là cái tên ban nãy trong buổi tiệc. Nhưng thế quái nào một người đang dự buổi tiệc lại lao ra chặn đầu xe trong khi xe đã đi được xa đến như vậy rồi?
Cô kìm nén nỗi sợ hãi cùng cái sự hoài nghi trong lòng mà nói với bác Tô phía ghế lái.
"Bác có thấy cái hình thái của tên đó không.."
"Bác xét cho cùng cũng là người bình thường, nếu cháu không nói căn bản bác cũng không biết được. Để tránh phiền phức có lẽ nên rẻ lái qua con đường khác thì hơn.", giọng nói lúc này của người bác có phần dày dặn xử lý tình huống.
"Có chuyện gì xảy ra thế?"
Tô Lam Phương lúc này sau hồi thiếp đi đã tỉnh giấc, dù không rõ chuyện gì nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn trước ánh nhìn chằm chằm về phía trong xe của cái người…chính xác hơn là người bò sát.
Tâm Nhi nhanh chóng viết lên giấy kể lại chuyện vừa rồi.
"Có lẽ gã muốn người ở trong nên mới vội vã chặn đầu xe như vậy…", Phương nhẹ giọng đưa ra suy đoán.
'''Cô bạn này..thật thông minh, thứ tôi muốn là cô gái đeo vòng cổ hoa mẫu đơn bên trong xe. Để cô gái đó ra đây thì tôi sẽ cho hai người con lại đi…'''
Một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu của ba người trong xe, điều này lại dấy lên trong người Nhi sự sợ hãi bởi nếu dễ dàng thâm nhập tâm trí người khác như vậy…
Rất có khả năng những cuộc hội thoại trong xe đều bị gã nghe thấy cả.
"Dám không chừng để cháu xuống xe, bọn bác cũng không được buông tha dễ vậy đâu. Thế nào đi nữa nếu cháu có xảy ra chuyện gì thì bác ăn nói sao với…"
"Bác à, để cháu với Nhi ra ngoài. Dù sao cháu cũng không yên tâm được nếu để Nhi ra ngoài…", Phương vừa nói vừa tháo tai nghe ra cố chịu tiếng kêu bên tai.
Dưới ánh nhìn của Phương, Nhi và bác Tô gật đầu thể hiện sự đồng ý. Với bác Tô, có lẽ Lam Phương là một đứa trẻ rất cứng đầu nhưng là người bạn đáng tin cậy. Dù thế nào đi nữa, bác Tô chỉ đành thỏa hiệp.
*Cạch*
Bấy giờ cửa xe mở ra, bước ra theo đó chính là Nhi và Phương.
Cái tên đó đang đứng trước đầu xe liền đi về phía cả hai người với một tướng đi rất quỷ dị, vừa đi hắn ta vừa khúc khích nói.
"Hehe…Tôi bám theo các cô tới đây mục đích chính là để triệt tiêu dị nhân các cô."
"Nè đừng…đừng có mà quá đáng rõ ràng anh nói sẽ coi như không có chuyện gì rồi…Với lại…dị nhân gì đó là ai?", giọng của Nhi giờ đây không còn được bình tĩnh nữa.
"Cho dù có phải dị nhân hay không, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.", gã ta nói với giọng khúc khích.
Nói rồi gã ta sắp giơ tay như một kí hiệu gọi những tên khác đến thì bất ngờ một bàn tay thon dài nắm chặt lấy đôi vai của gã cản lại hành động. Giọng nói âm trầm bất ngờ vang lên sau lưng gã, có thể thoáng thấy dáng đứng của gã ta bây giờ có phần run sợ.
"Ban đêm khuya khoắt, anh bạn là đàn ông mà lại đi chặn đầu xe gây khó dễ đến hai cô gái thế này thì không hay lắm."