Lâm Thịnh một mình trở về căn nhà thuê, bắt đầu minh tưởng tu luyện Thánh lực, khôi phục lại phần vừa tiêu hao. Minh tưởng rồi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi lại minh tưởng, cậu cứ lặp đi lặp lại như vậy mãi cho đến lúc xế chiều .
Lâm Thịnh đứng dậy ra ngoài, xuống nhà định đi ăn cơm tối. Mới ra đến cầu thang, cậu lập tức nhìn thấy Mã Y đúng lúc đang đi về phía mình. Mã Y mặc quần yếm màu đen, vừa từ trên xe bước xuống. Vừa nhìn thấy Lâm Thịnh ra ngoài, anh ta lập tức lao đến.
"Ha ha ha! Cậu Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Anh ta không biết xấu hổ mà ôm lấy người lưng hùm vai gấu là Lâm Thịnh, sau đó còn dùng sức đập vào lưng cậu. Có điều, sau khi vỗ hai lần, anh ta liền cảm thấy bàn tay mập mạp của mình đau rát nên lanh lẹ dừng lại ngay.
"Có chuyện gì sao?" Lâm Thịnh không tin cái tay này trùng hợp gặp được mình.
"Tôi thấy rồi." Mã Y mang nụ cười thần bí, kề sát vào rồi nói: "Cậu đã xin phép tổng hội thành công rồi nhỉ? Hiệu quả rất cao đấy."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com