webnovel

Chương 18-1: Ngoại truyện (sư tôn làm sủi cảo)

Mọi người đang hối hả chuẩn bị những đồ dùng cho ngày tết. Hôm nay là đêm giao thừa đón một năm mới. Những ngày tết ở nhân gian rất nháo nhiệt, tu sĩ cũng có thể tham gia như người dân gian. Đương Khải Dương ngồi bên bàn chỉnh sửa một đống văn chương. Ở nơi khác, Thiết Phong Minh bận rộn trang trí, hai đồ đệ của y thì phụ các sư huynh chuẩn bị cho đêm giao thừa và mấy ngày tết đến.

Đối với Minh Tâm mà nói, đây là lần đầu tiên có người cùng hắn đón giao thừa.

Minh Tâm và Luận Vọng chạy tới chạy lui, tới tận chiều cả hai mới về. Lúc đầu cả hai nghĩ về núi sẽ bị sư tôn bắt trang trí nhà cửa nhưng không ngờ vừa về tới. Một màu đỏ xuất hiện trước mắt bọn họ.

Mọi thứ đều được trang trí bằng những hoa văn đỏ chót, cả hai đứng lặng ngắm nhìn, chưa được bao lâu thì có giọng vang lên: "Còn đứng đó làm gì!"

Cả hai đảo mắt sang thấy một bạch y, khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra biểu cảm gì trên mặt, Thiết Phong Minh nhìn hai đồ đệ của mình cau mày đáp:"Các ngươi đứng đó làm gì, còn không mau đi phụ ta!"

Cả hai ngơ ngác chỉ "vâng" một tiếng liền đi theo y, ba người xuống cùng nhau xuống bếp.

Bình muối, bột ớt, dĩa hành cũng đã thái và mấy thứ khác đều được chuẩn bị đầy đủ.

Luân Vọng và Minh Tâm nhìn thấy vậy cũng ra được y định sẽ làm gì với chúng, y cũng không nói một lời mà đi đến. Giữa bàn đặt bột mì nhân thịt trứng gà và các nguyên liệu nấu ăn khác, còn có một đồng tiền mới tinh.

Luân Vọng thấy vậy cất tiếng:"Sư tôn, người nghỉ ngơi đi để bọn con làm cho!"

Minh Tâm chỉ nhìn sắc mặt của y, sắc mặt của y điềm tĩnh không lộ ra bất cứ biểu cảm nào khác, y nói:"Sao lại như vậy. Chúng ta cùng nhau làm!"

Cả hai ngơ ngác, sư tôn của hắn là người như thế nào thì cả hai cũng biết. Làm sao có thể để y làm được chứ, cả hai cũng không dám lên tiếng ngăn cản.

Y nói tiếp:"Minh Tâm, ngươi cán bột đi. Luân Vọng, ngươi đi lấy nước đi!"

Minh Tâm và Luân Vọng nhìn nhau, chỉ làm theo lời y. Cả ba người nhanh chóng bắt tay vào làm, Minh Tâm và Thiết Phong Minh sau khi cán bột và làm nhân liền làm sủi cảo.

Từng cái sủi cảo mà Minh Tâm làm không chỉnh tề, cái thì nhiều nhân, cái thì ít nhân. Hắn thở dài nhìn sủi cảo của sư tôn hắn, mỗi cái sủi cảo y làm đều đều xếp lại, chỉnh chỉnh tề tề xếp vào khay trên bàn.

Hai đồ đệ đều há mồm nhìn y làm, cả hai nghĩ bụng, sư tôn vậy mà có thể làm được sủi cảo mà còn rất đẹp những!

Minh Tâm nhìn y hỏi:"Sư tôn, người làm sủi cảo lần đầu sao?"

Thiết Phong Minh không thèm nhìn hắn đáp:"Không."

Mỗi lần giao thừa đến, y cùng sư tôn và các huynh đệ đều làm sủi cảo. Y không nhớ đã làm bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần y làm đều vui vẻ làm cùng nhưng bây giờ thì không còn như trước.

Minh Tâm thấy sư tôn không nói gì cũng chẳng hỏi gì thêm, gói xong sủi cảo, y làm tục lệ nhét đồng tiền vào một cái duy nhất, người ăn nó sẽ có vận khí tốt.

Luân Vọng bưng sủi cảo đi nấu, sau khi nấu xong hắn cùng Minh Tâm vớt sủi cảo ra khay, khay sủi cảo để lên bàn. Cả ba người ngồi xuống bàn, Luân Vọng nói:"Sư tôn ăn trước đi!"

Thiết Phong Minh cũng không từ chối, y gắp một cái thả vào bát mình, nhưng không ăn mà lại gắp hai cái đưa lần lượt cho Luân Vọng và Minh Tâm.

"Tân xuân vui vẻ."

Cả hai người đều vui vẻ nói:"Sư tôn, tân xuân vui vẻ."

Nói xong cả hai người gấp cái đầu tiên ăn, Minh Tâm đã cắn rắc một tiếng vào đồng tiền, Luân Vọng nhìn hắn, cũng chẳng ngạc nhiên gì,"Ngươi có vận khí tốt thật, mới cái đầu tiên đã trúng rồi!"

Minh Tâm ngạc nhiên nhìn sư tôn hắn, y thấy hắn nhìn mình cũng chẳng lộ biểu cảm gì, Minh Tâm cười nói:"Cảm ơn sư tôn!!"

Thiết Phong Minh nghe vậy mỉm cười nói:"Ăn lẹ đi, chúng ta còn phải đến Chu Dương Điện nữa!"

Cả ba người ăn xong liền ngự kiếm đến Chu Dương điện, bên trong Chu Dương điện đầy đủ các trưởng lão, Đương Khải Dương nhìn y đến cười. Thạch Quân nhìn y đầy ghét bỏ liền quay sang chỗ khác, y đi đến ngồi bên cạnh hắn, hai đồ đệ y ngồi phía sau y.

Đương Khải Dương thấy mọi người đều đến đông đủ liền phát bao lì xì cho mọi người, Thiết Phong Minh cũng có, y nhìn hắn cau mày mở bao ra bên trong là linh thạch.

Màn đêm buông xuống, các trưởng lão từng người biểu diễn. Y bên cạnh Đương Khải Dương uống rượu, tửu rượu của y rất tốt. Thái Huyền trưởng lão biểu diễn xong tiết mục thì người biểu diễn tiếp theo là y. Mọi người mong chờ tiết mục biểu diễn của y, có người không nhịn được hỏi kẻ bên cạnh," Ngươi nghĩ Thiên Hòa trưởng lão sẽ biểu diễn tiết mục gì?"

Hắn đáp:Ta nghĩ y sẽ múa kiếm đấy!"

"Ta cũng nghĩ vậy!"

Nói đến đây, y thấy đứng trung tâm Chu Dương điện, y chậm rãi ngồi trên mặt đất, trước mặt y xuất hiện cây đàn cổ, mọi người ngạc nhiên nhìn y. Những ngón tay y chậm rãi để lên những dây đàn.

Y bắt đầu gảy dây, những ngón tay xen vào dây đàn tạo ra âm thanh mềm mại, dễ chịu. Mọi người hưởng thức tiết mục của y. Minh Tâm lần đầu thấy sư tôn đánh đàn, những âm thanh đều nhẹ nhàng dễ chịu.

Sau khi tiết mục của y kết thúc, tiếng hoan hô rung trời, mọi người trong điện nháo nhiệt vỗ tay, tay áo y lướt cây đàn, cây đàn liền biến mất. Y đứng dậy đi về chỗ ngồi mình, Đương Khải Dương nhìn y cười nói:"Ngươi rất được mọi người khen ngợi!"

Y cũng chẳng nói một lời, Minh Tâm thì còn suy nghĩ liệu sư tôn hắn có phải người hắn tìm không? Hắn lắc đầu thì y cất tiếng nói:"Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?"

Minh Tâm xua tay nói:"Con không có suy nghĩ chuyện gì hết!"

Y chỉ "ừm" một tiếng, các đệ tử thì thầm nói:"Không ngờ Thiên Hòa trưởng lão lại còn biết đánh đàn nữa đấy!"

"Không những biết mà còn đánh hay nữa chứ!"

Y uống xuống vài ly rượu cùng Đương Khải Dương và mọi người ra ngoài đốt pháo hoa. Đương Khải Dương cho bắn nhiều pháo hoa, tâm tình y rất tốt đều cười nói với hắn hơn.

"Viu--!"

Một tiếng xé gió xuyên mây thấu trăng sáng ngời.

Y ngẩng đầu, một chùm sáng màu vàng đỏ như mũi tên rời cung, bay vút lên trời cao.

Thật đẹp.

Ánh sáng lóa mắt sánh vai với trăng tròn, ầm ầm nổ vang, ngàn vạn ánh sáng trong suốt vàng rực tụ thành hàng, làm cho ngân hà nhạt màu.