Hạ Lăng đưa tay tóm lấy ống tay áo của anh ấy, cất giọng nhỏ đến mức không nghe thấy được: "Anh ơi... Đừng."
Hạ Mặc Ngôn nhíu mày rồi ôm cô đến nơi an toàn, cô lại tóm lấy tay áo của anh ấy chặt hơn nữa: "Em không muốn đi... Đừng ôm em đi... Em muốn... cứu... Lệ Lôi..."
Giọng của Hạ Mặc Ngôn đã nhuốm giận: "Nếu em chết rồi thì cứu cậu ta kiểu gì?!"
Mặt Hạ Lăng tái nhợt, cô thì thào nói: "Nếu anh ấy chết rồi, em sẽ chết theo anh ấy."
Hạ Mặc Ngôn không nói thêm lời nào nữa mà chỉ ôm cô quay trở lại đoạn đường lúc trước, cửa lớn bằng kim loại sau lưng khép lại ngăn trời gió tuyết thành một thế giới khác. Anh ấy nhấn nút thang máy, âm thanh điện tử tuyệt vời vang lên: [Chào mừng ngài A50714, xin hỏi ngài muốn tới tầng mấy?"
"Tầng 1 trên mặt đất." Hạ Mặc Ngôn nói.
Hạ Lăng giãy giụa đầy yếu ớt: "Em không đi, em muốn chờ Vệ Lăng Nam..."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com