Tiếng đàn violon du dương đã vang lên chẳng biết từ lúc nào.
Dàn nhạc ở phòng tiệc bắt đầu tấu nhạc giai điệu dịu dàng. Trong phòng tiệc, đèn chùm thủy tinh lấp lánh thứ ánh sáng dập dờn, chiếu lên từng gương mặt nói cười an nhàn của các vị khách, phục vụ bưng khay gỗ đi lại giữa, nơi nơi đều là bầu không khí an lành vui vẻ.
Lệ Lôi đỡ Hạ Lăng xuống sân khấu.
Tiểu Thiệu Huy vui vẻ bước đi bằng đôi chân ngắn, miệng lẩm bẩm: "Bố thật đáng ghét, cần mẹ không cần đến con." Cậu nhóc mặc chiếc áo đuôi tôm nhỏ màu trắng bạc đi theo sau bọn họ, cũng đi xuống dưới sân khấu.
Ông cụ Lệ khom lưng, định nắm tay Thiệu Huy.
Nhưng Tiểu Thiệu Huy lại tránh đi như đang sợ hãi, ngẩng đầu lên, vừa thấy rõ mặt của ông cụ là đã chạy đi nhanh như chớp.
Lông mày của ông cụ khẽ nhíu lại, rất khó phát hiện.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com