"Tiểu Duệ." Lệ Lôi nhìn thấy thằng bé trước.
Lệ Duệ ngồi trên xe lăn, chăm chú nhìn hai người lớn và một đứa trẻ đang ngồi trong phòng ăn. Một người đàn ông mặc quần áo ở nhà, dáng người mạnh mẽ, khuôn mặt tuấn tú. Cô gái xinh đẹp và điềm đạm. Đứa trẻ ngồi ghế cao bên cạnh thì hồn nhiên đung đưa đôi chân ngắn cũn, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, đáng yêu.
Nhị Mao ngày thường không tiếp xúc nhiều với con người cũng lười biếng nằm sấp bên cạnh như thú cưng.
Lệ Duệ ghen tị đến mức sắp phát điên rồi, quả thật mẹ nói đúng, chỉ cần không có mẹ con nó ở đó thì cô gái đáng ghét kia và đứa con trai đáng ghét của cô ta sẽ thừa cơ hội chen vào! Lệ Duệ bắt bảo mẫu đẩy xe lăn nhanh hơn, đến trước mặt họ và nói với Lệ Lôi: "Ba, con đói rồi, muốn ăn cơm!"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com