Nhị Mao hoàn toàn không để ý tới anh.
Từ góc độ nào đó mà nói, chủ nhân của mình đúng là một tên ngốc.
Nó vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm tay đứa trẻ đang vuốt ve bộ lông của nó. Cánh tay nhỏ non nớt, mập mạp bị gai trên đầu lưỡi của Nhị Mao xước qua, thoáng chốc đã chảy ra một tia máu nhỏ, Nhị Mao thu đầu lưỡi lại nếm thử mùi vị.
"Nhị Mao!" Lệ Lôi sợ hết cả hồn, da thịt trẻ con vừa mỏng vừa mềm thế kia, liếm một chút là chảy máu ngay, lần này thì hay rồi, đợi lát nữa Tiểu Lăng qua đây nhìn thấy Thiệu Huy bị thương chắc chắn sẽ lại nổi giận. Lệ Lôi sắp khóc rồi đây, Nhị Mao và Lệ Duệ cùng sống chung với nhau bao nhiêu năm cũng chưa từng liếm Lệ Duệ lần nào, anh còn tưởng rằng con báo đốm này rất thông minh, hiểu rằng không thể làm trẻ con bị thương, kết quả thì...
Anh kéo tay Thiệu Huy qua xem, vẫn may là không bị thương nặng.
"Có đau không?" Lệ Lôi hồi hộp hỏi, dặn dò người giúp việc: "Đi gọi bác sĩ đến đây."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com