Nhân viên phục vụ sợ ngây người, uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn rồi.
"Anh, anh Lệ, ngài không thể làm như vậy." Nhân viên phục vụ nói lắp bắp: "Con ngựa này, ngài, nó, nó..." Anh ta nói năng lộn xộn, gấp đến sắp khóc rồi. Trời ơi, anh ta không thểđộng vào anh Bùi, cũng không thểđộng vào vị tổ tông trước mắt này.
Lệ Lôi cười tủm tỉm: "Tôi cho cậu năm giây. Năm, bốn, ba, hai,..."
"Cho mượn!" Nhân viên phục vụ nhanh chóng quyết định, nức nở nói: "Tôi cho mượn còn không được sao!" Nói đùa à, anh Lệ này nổi tiếng là con hổ biết cười, nhìn thì hiền lành sáng sủa nhưánh mặt trời nhưng trong xương lại vô cùng hung ác. Vì sao mọi người lại sợ anh như vậy? Còn không phải bởi vì chuyện gì anh cũng làm được sao! Nhân viên phục vụ không dám nghi ngờ việc anh có thật sự dám giết ngựa của Bùi Tử Hành không, nếu con ngựa này chết ở câu lạc bộ cưỡi ngựa Nam Sơn thì chắc chắn Bùi Tử Hành sẽ tức giận, đến lúc đó cả câu lạc bộ xong rồi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com