Hạ Lăng cũng không cố chấp nhất định phải cóđược giải ca sĩ mới xuất sắc nhất, thậm chí vừa nghĩ tới cạnh tranh với Hạ Vũ thì tim lập tức nhói đau.
Cô vẫn nhớ, khi còn béở cô nhi viện, Hạ Vũđã dùng đôi bàn tay bé nhỏ sưng vù khẽ kéo góc áo cô, yếu ớt gọi chị. Khi đó, Hạ Vũ còn nhỏ biết bao, sẽ vui vẻ vài ngày vì một cái kẹo. Nhưng về sau, cho dù cô có chất núi vàng núi bạc trước mặt thì cô ta vẫn có thể bình thản đẩy chị ruột của mình xuống vực sâu.
Hạ Lăng không muốn gặp lại cô ta, không phải vì nhường cô ta, càng không phải vì không thắng được cô ta, mà là vì mỗi lần đối mặt với Hạ Vũ, cô sẽ luôn nhớ lại những chuyện cũđau thấu tim kia.
Vệ Thiều Âm không phiền não như Hạ Lăng.
Phiền não của anh ta làở Phượng Côn.
Mặc dù hôm đó chị Mạch Na dùng phép kích tướng, nhưng côấy cũng nói không sai, lâu nay hai người Phượng - Vệ vẫn được xưng là song bích nhiều năm như, nhưng suy cho cùng thứ hạng của Phượng Côn vẫn cao hơn Vệ Thiều Âm một chút. Ở hoàn cảnh bình thường, khi cùng ra một bài hát thì lượng tiêu thụ của Phượng Côn sẽ luôn nhiều hơn một chút, đánh giá về phương diện truyền thông thì Phượng Côn cũng cao hơn một chút.
Thật ra, phần lớn người trong nghềđều cho rằng cái này không thể trách Vệ Thiều Âm. Phong cách âm nhạc của hai người không giống nhau, âm nhạc của Vệ Thiều Âm nghiêng về ngắn gọn tinh tế, Phượng Côn thì thiên về khoe khoang kỹ thuật, vốn đã dễ thu hút người khác hơn. Hơn nữa, như chị Mạch Na nói, năm đó, dưới trướng của Phượng Côn có Thiên Hậu truyền kỳ Hạ Lăng, còn dưới trướng Vệ Thiều Âm chỉ là người mới.
Lần này, Vệ Thiều Âm dốc hết sức để thi thố với Phượng Côn.
Anh ta dẹp hết công việc đang dang dở sang một bên, hung hãn bắt tay vào sản xuất bài hát debut. Muốn một mình ôm hết mọi việc, viết lời cũng thế, soạn nhạc cũng thế, tắt điện thoại, chuyển địa chỉ, từ chối mọi xã giao, vật vạ không ngủ không nghỉ.
Thế cho nên, lúc Hạ Lăng nhận được nhạc phổ thì quả thực không thể tin được, chẳng ngờ là giai điệu lại du dương, yên tĩnh như vậy.
Tên bài hát là"Đầu ngón tay thủy tinh".
Câu chuyện là sau buổi trưa trời đổ mưa, cô bé mặc quần áo trắng côđơn nhớ người yêu. Cô bé một thân một mình nghiêng người dựa vào trước cửa sổ thủy tinh sát đất, dùng đầu ngón tay vẽ tên người yêu khắp mặt đất hết lần này đến lần khác. Nét bút viết ra những nhớ nhung chôn sâu nơi đáy lòng lên thủy tinh lạnh buốt, trong không khí yên tĩnh.
Bài hát không phức tạp, như một bài thơ bình thản, nhạc đệm làđàn dương cầm uyển chuyển.
Nhưng mà Hạ Lăng hiểu rất rõ chỗ khó của bài hát này làởđâu, càng bình thường thì càng đơn giản, càng đơn giản thì càng dễ nhập lòng và càng khó hát hơn các bài hát khác rất nhiều.
Hạ Lăng cảm thấy người đắc tội Vệ Thiều Âm không phải là Phượng Côn, mà là cô.
Kiểu bài hát này, nếu hát tốt thì có thể trở thành kinh điển, nhưng chỉ cần hơi bất cẩn thì chính là mất đi hoàn toàn vận mệnh. Lúc này, Hạ Lăng vô cùng nhớ Phượng Côn, thà rằng bài hát mình đang cầm là"Hải Yêu" còn hơn. Vậy mà, đầu sỏ gây tội kia còn đang vênh váo đắc ý: "Tiểu Lăng, giọng của cô rất đặc biệt, cảm giác đầu tiên là lạnh lùng xa cách, nghe tiếp lại có vẻ mộng ảo, còn có dịu dàng sạch sẽ hiếm thấy. Trong tất cả các ca sĩ, cô là người duy nhất có thể kết hợp tốt những tính chất này trên một người, tôi tin tưởng cô có thể hát bình yên thành vĩnh hằng. Khả năng thể hiện của cô không giống người thường, bài hát này sáng tác vì cô, nhất định có thể thành một bài nổi danh."
Hạ Lăng uể oải: "Sư phụ, hãy thương xót tôi, anh quan sát tôi lâu như vậy mà dám nghĩ ra cái này? Thật sự không cân nhắc lấy một bài hoa lệ báo thù sao? Tôi hát bài hát kỹ thuật rất khó cũng được, tuyệt đối không dọa người, thật đấy."
Vệ Thiều Âm không hềđộng lòng: "Âm nhạc là tiếng nói phát ra từ linh hồn, chỉ có loại ngu ngốc như Phượng Côn mới có thể dùng kỹ xảo giấu đi bản chất tốt đẹp của con người. Tiểu Lăng, tôi cho cô biết, dựa vào kỹ thuật cảđời cô cũng không vượt qua Hạ Lăng được, không phải cô muốn trở thành Thiên Hậu sao? Tôi chỉ cho cô con đường có thểđứng cao hơn, xa hơn Hạ Lăng."
Con đường đó làđường gì chứ, chính là con đường đầy thép gai đẫm máu.
Cô mang bài bát "Đầu ngón tay thủy tinh" này về mà lòng đầy lo lắng, làm quen với bài hát như Vệ Thiều Âm đã dặn. Luyện vài ngày, càng luyện càng kinh ngạc, đó là một loại sạch sẽđến cực hạn, vẻđẹp sau khi được tẩy rửa, yên lặng mà xa xăm, sâu sắc màêm tai.
Vệ Thiều Âm nói không sai, bài hát này có thể côđọng thời gian trở thành vĩnh hằng.
Cô vùi tất cả tâm tư vào trong bài hát này, mất ăn mất ngủ.
Thế nên, lúc chuông điện thoại reo đến lần thứ ba, cô mới hoàn hồn.
Có chút bực bội, cầm điện thoại lên, cô thấy hiển thịảnh chân dung con báo ngu xuẩn nhưng dễ thương, rõ ràng là Boss Lệ. Hạ Lăng thầm chửi bậy, thật không biết rốt cuộc anh ta vừa lòng điểm nào ở cô, sao cứ làm phiền cô thế?
"A lô?" Cô tức giận.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng quyến rũ, mang theo chút trầm thấp vui vẻ của Lệ Lôi: "Làm sao vậy, sao người đẹp lại tức giận vậy?"
"Tôi đang luyện hát." Cô vẫn tức giận.
Boss Lệ không coi trọng cơn tức của cô mà nói: "Đừng luyện nữa, đi chơi với tôi đi."
Hạ Lăng ngẩn ngơ: "Tôi đi chơi với anh?" Hình như bọn họ không quen thuộc đến mức này.
"Đúng vậy." Lệ Lôi tự nhiên nói: "Không nghĩ xem em có thể nhanh chóng debut như vậy là công của ai. Ngay cảĐàm Anh cũng nói em phải cảm ơn tôi, vậy mà em chẳng có biểu hiện gì, đi chơi với tôi thì sao?" Nói xong một hồi, anh có chút tủi thân.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy nhức cảđầu, loáng thoáng nhớ ra, trước đó lúc ký hợp đồng debut thìđúng làĐàm Anh nói cô nhớ phải cảm ơn Lệ Lôi. Cô cho rằng đó chỉ là câu nói đùa, không ngờ Boss lớn nhà người ta thật sựđang chờ.
Hạ Lăng: "..."
"Sao em không nói gì?" Boss lớn nhất định không thuận theo, không khuất phục.
Hạ Lăng đáp: "Tôi hơi hối hận khi đãở lại Thiên Nghệ rồi."
Boss Lệ cười tủm tỉm: "Hối hận thì quá tốt rồi, đi ra ngoài giải sầu đi. Nam Sơn hoa đào đang nở, tôi dẫn em đi cưỡi ngựa xem hoa." Phong cảnh của Nam Sơn nơi ngoại thành rất đẹp, nhất là mùa xuân, mười dặm núi hoa đào liên miên không ngừng khiến người ta lưu luyến quên đường về, xung quanh còn có câu lạc bộ cưỡi ngựa, là nơi mà nhóm con nhà giàu ăn chơi trong thành phố thích đi nhất.
Nhưng Hạ Lăng không muốn đi: "Boss à, người tôi không thấy thoải mái, anh tìm người khác đi."
"Người không thoải mái càng phải đi ra ngoài giải sầu." Boss lớn tiếp tục cố gắng: "Bây giờ tôi đang ở trung tâm huấn luyện, có muốn tôi tới đón em không? Tiện thể mang một chút thuốc và cơm người ốm cho em..."
"Đừng!" Anh còn chưa nói xong, Hạ Lăng đã quả quyết ngăn cản: "Anh đừng tới tìm tôi! Tôi đi Nam Sơn với anh!" Cô thực sự muốn khóc. Gì chứ? Nếu để anh tới thật, chắc chắn anh sẽ cốý rêu rao cho toàn thành phốđều biết, đến lúc đó cô có còn thanh danh nữa hay không?
Chi bằng làm theo ý anh, coi như tăng ca…
Cô cam chịu nghĩ.
Cất nhạc phổđi với tâm trạng lưu luyến mãi không thôi, cô thay áo màu sáng rộng thùng thình, phối với quần lửng bó, cả người toát lên vẻ thanh xuân tươi mát, khiến tâm trạng đang u ám của cô cũng tươi sáng lên theo một chút.
Sợ người khác nhìn thấy, cô hẹn gặp Lệ Lôi ở nhàđể xe, nhân lúc không có người liền chui lên xe việt dãđãđược cải tiến của anh.
Anh nhàn nhã ngồi ở trên ghế lái, nhìn cô chui vào xe giống như trộm, không kiềm được nở nụ cười khó phát hiện. Quả nhiên, cô bé này rất đặc biệt, biết điều, không nịnh nọt, rất hợp khẩu vị của anh.
Anh càng lúc càng mong đợi hành trình Nam Sơn lần này.