"Anh biết tôi ghét nhất điều gì ở anh không?" Hạ Lăng nhìn hắn chằm chằm, vô cùng tức giận: "Tôi ghét nhất là bộ dạng tự cho mình là đúng này của anh, hận không thể ngay cả cơm ăn áo mặc đều quyết định thay cho tôi. Bùi Tử Hành, tôi là người, không phải là đồ chơi của anh! Không phải anh muốn ra lệnh là ra lệnh!"
"Em ở chỗ tôi, được tôi bảo vệ thì phải nghe theo lời nói của tôi." Hắn nói.
"Anh nằm mơ đi! Anh cho rằng tôi muốn ở chỗ anh sao?" Hạ Lăng càng tức giận hơn, quay người bước về phía cửa phòng khách: "Thế giới lớn như vậy, cũng không phải chỉ có mỗi chỗ của nhà họ Bùi của anh!"
Chiếc xe quản lý đưa cô về lúc nãy vẫn còn dừng lại trước cổng.
Hạ Lăng lên xe, nổi giận đùng đùng nói với tài xế: "Lái xe!"
Tài xế không biết đã xảy ra chuyện gì nên hỏi cô: "Cô Diệp, cô muốn đi đâu?"
Cô nói: "Đâu cũng được! Lái xe nhanh lên!"
Trong phòng khách.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com