Hạ Lăng tiến lên mấy bước, thừa lúc ông cụ Lệ nhìn cô, cô cũng thầm quan sát lại ông cụ.
Gương mặt ông cụ có đôi nét giống Lệ Lôi, nhưng lại có thêm vẻ thấu đáo và lạnh nhạt của người đã trải đời. Đôi mắt ông cụ như không hề có chút gợn sóng nào, yên ả, bình lặng, nhưng lại sâu không lường được. Lòng Hạ Lăng hơi hốt hoảng. Đợi đến khi Lệ Lôi cũng bạc mái đầu, chẳng biết liệu anh cũng có dáng vẻ như thế hay không?
Ông cụ Lệ quan sát cô hồi lâu rồi mới thu tầm mắt lại, thản nhiên nói: "Nếu đã tới rồi thì cứ ở cùng Tiểu Lôi mấy ngày đi. Trên đảo có rất nhiều khu vực cấm, cẩn thận để đừng đi nhầm vào. Tiểu Lôi, chiêu đãi khách cho tốt." Nói rồi, ông cụ lại rũ mắt xuống uống trà.
Lòng Lệ Lôi cũng hơi hụt hẫng, từ "khách" này thật là xa lạ biết mấy.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com