Cố Cẩm Tú hét lên: "Sao cô dám đánh anh ấy?"
Hạ Anh Lạc cảm thấy mình không đánh chết người đàn ông này đã là tốt tính lắm rồi.
Cô vươn ngón chân mịn màng tinh tế ra, móc chiếc váy ngủ lụa đã bị xé vụn ở dưới đất lên, không thèm để ý đến vết máu mà nhanh nhẹn mặc lại lên người.
Vệ Lăng Nam không hề ngăn cản, ánh mắt của anh ta mang theo vẻ thất vọng mà dời khỏi người cô. Vừa rồi anh ta đã thấy rất rõ, vết thương bị móng vuốt sắc bén khoét ra trên ngực cô vẫn chảy máu, cô hoàn toàn không có năng lượng và năng lực tự lành của người Scartana, cô… chỉ là một người bình thường mà thôi.
Rốt cuộc anh ta đang mong chờ điều gì đây?
Vệ Lăng Nam cảm thấy mình đã điên rồi, vậy mà còn chờ mong cô có thể biến thành A Lạc hay sao?
Sao có thể chứ? A Lạc của anh rõ ràng đang ở ngay trước mắt, chính là Cố Cẩm Tú.
Nhận thức này lại khiến anh ta cảm thấy thất vọng.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com