Vệ Lăng Nam chậm rãi kể cho Hạ Anh Lạc nghe: "Gió ở vùng đất hoang vu rất lạnh, tôi càng ngày càng yếu. Không biết từ lúc nào cô ấy đã ngừng khóc, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên trái bị hủy hoại của tôi, tích tụ năng lượng nhỏ bé trong cơ thể cô ấy để chữa trị vết thương cho tôi. Chút năng lượng ấy đã cứu mạng tôi. Người bảo vệ là người thấp hèn nhất, và cũng là người ngoan cường nhất, chỉ cần nắm được một cơ hội sống thì sẽ dốc hết sức mình để sống sót.
Cô ấy thì nặng hao hết năng lượng, yếu ớt vô cùng.
Đã có dã thú cảm giác được sóng năng lượng của bên này, bắt đầu tiến lại gần.
Tôi vốn định bỏ cô ấy lại, đó là lựa chọn tốt nhất. Tôi vừa mới nhặt mạng mình về từ bờ vực chết chóc, đâu còn sức lực nào mà chống cự với dã thú hung dữ mạnh mẽ. Nếu như ở lại, cũng chỉ có thể chết cùng cô ấy.
Tiếng gầm rú của dã thú truyền đến từ trong gió.
Cô ấy rõ ràng đã suy yếu lắm rồi, nhưng lại nói với tôi: "Anh mau đi đi."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com