Đầu Hạ Lăng kêu ong ong, toàn bộ máu trong người như dồn hết lên đầu.
Cô còn nhớ rõ những dấu vết lốm đốm trên giường, khiến người ta vừa nhìn đã biết chuyện gì vừa xảy ra.
Cô cực kỳ xấu hổ, ngay đến bữa sáng cũng bỏ ngang, nhân lúc dì Chu không chú ý mà chạy nhanh lên tầng, tránh không muốn đối mặt với dì Chu. Ai ngờ lại đụng phải bà tình cờ xoay người ở bậc thang.
"Cô chủ?" Dì Chu ngẩn người, nhìn dáng vẻ vội vàng hấp tấp, cuối cùng đã hiểu vì sao hôm nay cô lại khác lạ như vậy: "Chạy chậm một chút, đừng để bị ngã."
Cô đỏ mặt, hoàn toàn không dám trả lời, chạy vội lên tầng.
Dì Chu nhìn bóng lưng cô chạy đi, lại cúi đầu nhìn chăn ga đầy vết bẩn thì thở dài một tiếng. Lúc vừa bước vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc cho bọn họ thì thứ mùi khác lạ trong phòng đã khiến bà phát giác ra có chuyện gì đó, đến khi lật chăn ga ra thì mới biết chuyện bà lo lắng vẫn xảy ra. Cô chủ ngây thơ không hiểu chuyện, chẳng lẽ ông chủ cũng không biết chừng mực sao?
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com