Thấy Triệu Thành Cương không nói lời nào, Phương Vân Vân tưởng ông ta đang do dự, mừng thầm trong lòng.
"Đạo diễn Triệu…"
Giọng điệu nũng nịu của cô ta nghe mà rợn cả người.
Đương lúc cô ta sắp sửa chồm tới, Triệu Thành Cương chợt ngẩng đầu, nhìn Phương Vân Vân đầy vẻ chán ghét, sau đó vươn tay tóm lấy cổ áo cô ta, cứ thế ném cô ta ra ngoài.
Phương Vân Vân chật vật ngã nhào ra ngoài hành lang khách sạn, ra vẻ đáng thương nhìn Triệu Thành Cương, "Đạo diễn Triệu…"
Sắc mặt Triệu Thành Cương lạnh băng, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai, "Cô đừng giở cái diễn xuất buồn nôn của mình ra, Triệu Thành Cương tôi đây còn chưa bụng đói ăn quàng đến mức thèm muốn một ả kỹ nữ."
Dứt lời, ông ta đóng sầm cửa lại.
Trong giới giải trí, Phương Vân Vân có tiếng là đi lên bằng thân thể, diễn xuất kém cỏi, gương mặt lại không biết biểu cảm, đích thực là một chiếc bình hoa tồi.
…
Ngày hôm sau, Tiểu Miêu Miêu thức giấc trong lòng Hạ Kỳ.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com