Tiểu Miêu Miêu gọi điện thoại xong quay về thì Điền Mật đi tới hỏi, "Thế nào, Lâm San có tới không?"
Tiểu Miêu Miêu kiêu ngạo hất cằm, "Tớ đích thân ra tay, cô ấy có thể không tới sao?"
Điền Mật: "…"
Hôm nay mấy người Trì Húc, Hạ Kỳ, Hạ Ý Hiên tụ tập cùng nhau, sau khi cơm nước xong, Tiểu Miêu Miêu đưa ra ý kiến đánh mạt chược, nhưng vẫn còn thiếu một người.
Lúc này mới chợt nhớ đến người rảnh rỗi là Hạ Ý Hạo.
Chủ yếu là Tiểu Miêu Miêu muốn mượn cơ hội chơi mạt chược này để xem thử hai người bọn họ phát triển đến mức nào rồi.
Hơn nữa nghe qua điện thoại, tuy Tiểu Miêu Miêu không hiểu hai người họ đã làm gì khiến đôi bên mất tự nhiên, nhưng cô có thể khẳng định rằng, hai người họ thích nhau. Cho nên khi nghe cô nói đối phương sẽ tới, hai người bọn họ mới chần chừ do dự.
Thấy cô nhóc trầm tư, Hạ Kỳ đi tới dắt tay cô, ngón tay dài nhéo nhéo cái mũi xinh đẹp rồi thấp giọng hỏi: "Nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com