Trong bóng tối, bàn tay này giống như khúc xương trắng âm u đáng sợ, Hàn Tuyết sợ hãi đến mức nhịp tim đập thình thịch.
"Là, là người hay ma vậy?"
Chủ nhân bàn tay kia thở hổn hển, cũng không trả lời câu hỏi của Hàn Tuyết mà thẳng tay túm bà ta tới.
Trong không gian có vươn tay ra cũng không thấy được năm ngón tay, Hàn Tuyết bị quăng xuống đất, khuỷu tay bị đập xuống làm bà ta đau đớn.
"Không, không được tới đây…"
Hàn Tuyết ngồi dưới đất bò dậy chạy trốn giống như ruồi không đầu. Người đàn ông kia vẫn nắm lấy cổ chân bà ta không buông, kế tiếp dùng sức kéo tới, Hàn Tuyết bị lôi đi, sau đó tiến vào trong một cuộc chinh chiến mê loạn…
…
Mùi thơm trong phòng giống như mang theo hương vị của ân ái, Hàn Tuyết mệt mỏi vô cùng, nhưng trong cơ thể lại trống rỗng, giống như làm thế nào cũng không lấp đầy được.
Dường như người đàn ông trên người cũng không biết mệt mỏi, trừ nghỉ ngơi giữa trận thì sẽ không xuống khỏi người bà ta.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com