Hàn Tuyết là một người vợ dịu dàng, một người mẹ kế tốt trong mắt Lâm Chung Tường.
Nhưng trong mắt Hàn Di Quân thì lại là một người mẹ vô cùng biết tính toán.
Trước đây khi Lâm Chung Tường còn chưa vào tù, bà ta còn giả vờ chút chút, bây giờ đứng trước mình Lâm San, bà ta chẳng thèm che giấu làm gì nữa.
Bà ta hung hăng mà chỉ vào Lâm San, không thèm khách khí nói: "Lâm San, nói tên đàn ông vớ vẩn này của cô thả con gái tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
"Đàn ông vớ vẩn?" Lâm San cười lạnh không thôi: "Hàn Tuyết à, chỉ sợ con gái của bà lên giường với đàn ông linh tinh còn nhiều hơn bà đó, đến lượt bà nói tôi sao?"
Một câu mắng của Lâm San có hai ý nghĩa, không chỉ mắng mỗi Hàn Tuyết mà mắng luôn Hàn Di Quân.
Mẹ nào con nấy, có con kiểu này thì mẹ của cô ta cũng chẳng hơn gì.
Dù sao trong ngăn kéo của cô vẫn còn bằng chứng chống lại Hàn Tuyết.
Tình sử của bà ta đặc sắc không kém gì Hàn Di Quân đâu.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com