Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu rời đi.
Nhìn Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu đi rồi, Châu Gia Kiện mới tiến lên từ phía sau, vỗ vai Tần Vỹ.
Khóe môi anh ta nở nụ cười rất khẽ mà đến chính anh ta cũng không phát hiện ra: "Miêu Miêu quả là một cô gái rất tốt."
"Đúng vậy!"
Có gia đình giàu có sung túc nhưng lại không mắc bệnh Công chúa, bình dị, gần gũi, dịu dàng, lương thiện.
"Người được cô ấy thích nhất định rất hạnh phúc."
Ánh mắt Châu Gia Kiện hơi lơ đãng, dường như anh ta đã nhìn thấy cảnh khi còn bé, lúc tất cả những đứa trẻ khác đều ghét anh ta, xa lánh anh ta vì chứng tự kỷ, thì Tiểu Miêu Miêu lại mang tới cho anh ta một tia nắng, sưởi ấm anh ta.
Đáng tiếc, anh ta không phải người hạnh phúc ấy.
Tần Vỹ liếc nhìn Châu Gia Kiện với vẻ thâm sâu, vỗ vai anh ta: "Được người đàn ông như Hạ Kỳ yêu, cô ấy sẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com