"Nhất định là cô có biết."
Lời lẽ của Đường Tông Thần rất chắc chắn.
Nếu không thì cô đã không phẫn nộ tới tìm anh ta.
"Biết thì làm sao? Tôi không nói cho chú đấy."
Nói xong, Tiểu Miêu Miêu nắm tay Hạ Kỳ, kéo anh xoay người đi: "Thất cách cách, chúng ta đi! Đừng ở lại đây nhìn đám người tởm lợm này thêm nữa."
Lời nói của Tiểu Miêu Miêu chắc chắn là đã đổ thêm dầu vào lửa, mặt ông Đường lại đen thêm.
"Đi đi đi, đi nhanh lên."
"Thôi đi, không cần ông nói tôi cũng sẽ đi, dù sao thì bởi vì có ông mà bầu không khí ở đây cũng trở nên đục ngầu rồi."
"Cô…" Bản mặt già nua của ông Đường kìm nén đến đỏ bừng lên. Ông ta chỉ vào Tiểu Miêu Miêu, không nói nên lời.
Dường như Tiểu Miêu Miêu còn ngại chưa đủ mà làm mặt quỷ với ông Đường.
Cái mặt quỷ này suýt chút nữa khiến ông Đường tức chết.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com