"Em có thể quên được, nhưng anh không thể quên được."
Cậu ta đã đánh mất Tiểu Miêu Miêu rồi, không muốn lại mất đi cô bé dịu dàng này nữa.
Tống Khải Minh nhìn Hàn Di Quân bằng ánh mắt ẩn ý đưa tình: "Tiểu Quân, em đã trao lần đầu tiên cho anh, bây giờ em đã là người phụ nữ của anh rồi."
"Đàn anh Tống, chúng ta đều là người đã trưởng thành, có một số việc có thể không cần để ý."
"Những chuyện khác có thể không cần để ý, nhưng chuyện này thì không được." Tống Khải Minh cố chấp nói: "Tiểu Quân, em yên tâm đi, anh sẽ lập tức đi gọi điện cho ba mẹ anh, để bàn bạc chuyện đính hôn của chúng ta."
"Thật sự không cần đâu, chúng ta là người trưởng thành, chuyện này là cả hai ta cùng tình nguyện, không cần phải đính hôn."
"Tiểu Quân, anh không muốn coi thường em." Tống Khải Minh giả vờ giận dỗi, nói: "Ngoan, nghe lời đi, bây giờ anh đi gọi điện ngay."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com