"Thất cách cách, em nói cho anh biết, nếu anh không đồng ý cho em nghỉ học… Em sẽ khóc cho anh xem." Tiểu Miêu Miêu uy hiếp: "Anh cũng biết đấy, em mà khóc là khóc ba ngày ba đêm cũng không nín, nếu muốn cổ họng em hư mất… Thì em vẫn sẽ đi học." Tiểu Miêu Miêu không sợ hãi.
Mắt Hạ Kỳ tối sầm lại: "Em ỷ anh cưng chiều nên lộng hành phải không?"
Mặt Tiểu Miêu Miêu biến sắc, cười hì hì lắc cánh tay Hạ Kỳ, nói: "Nếu anh không cưng chiều em, em đâu dám lộng hành chứ!"
Hạ Kỳ: "…"
Tiểu Miêu Miêu nói câu này tỉnh bơ.
"Em có thể xin nghỉ ở nhà mấy ngày."
"Yeah!"
Tiểu Miêu Miêu ra dấu chiến thắng, ngay sau đó lại nghe Hạ Kỳ nói: "Nhưng, kỳ thi cuối kỳ lần này thành tích của em phải toàn A."
Tiểu Miêu Miêu đặt tay lên trán Hạ Kỳ với vẻ mặt "anh đùa em à" nói: "Thất cách cách, anh bị bệnh hả?"
Hạ Kỳ đẩy tay Tiểu Miêu Miêu ra, giọng không vui: "Sức khỏe anh rất tốt."
"Không bị bệnh sao anh lại bảo em phải thi toàn A?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com