Giọng nói đột ngột vang lên làm Tống Khải Minh giật nảy mình, vội vàng buông lỏng tay Tiểu Miêu Miêu ra.
Được tự do, Tiểu Miêu Miêu nắm lấy cổ tay, tránh xa Tống Khải Minh như tránh tà.
Mấy người ở cửa ra vào đứng sang một bên, dọn ra một con đường cho Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ không chớp mắt đi đến trước mặt mấy người đó, giọng nói trầm thấp nghiêm nghị như nện vào ngực mọi người.
"Có biết nơi này là nơi nào không?" Giọng nói lạnh lùng có mang theo khí thế mạnh mẽ. Tất cả mọi người cúi đầu không dám nói lời nào.
Hạ Kỳ nhìn lướt qua từng người trong đám Tiểu Miêu Miêu: "Biết đây là nơi nào không?"
Mọi người: "…"
Đương nhiên bọn họ đều biết, nhưng lại không nói lời nào.
"Đây là lớp học, là chỗ các cô các cậu học tập, không phải chỗ để các cô cậu lôi lôi kéo kéo, nói chuyện yêu đương."
Hạ Kỳ nói ra từng chữ, vô cùng rõ ràng. Lúc nói chuyện, ánh mắt Hạ Kỳ nhìn chằm chằm vào chỗ cổ tay Tiểu Miêu Miêu bị Tống Khải Minh nắm hằn đỏ lên.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com