"Đi thôi. Hôm nay chúng ta không về nhà ăn cơm nữa, đến nhà hàng của anh họ Bảo Bối ăn thử đi. Tớ bao." Tiểu Miêu Miêu vô cùng hào phóng vẫy tay.
Trên mặt Điền Mật hiện lên vẻ không tin: "Gì cơ, Mặt trời mọc ở hướng Tây à? Cậu không bám lấy Thất cách cách nhà cậu sao?"
"Không." Tiểu Miêu Miêu nheo mắt nhìn chằm chằm Hạ Kỳ dưới lầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tớ phát hiện đàn ông đúng là đê tiện, ăn ở trong bát mà vẫn còn nhìn cả trong nồi nữa."
Hôm qua mới nói phải trân trọng lẫn nhau, hôm nay ong bướm đã vây đầy ở trường rồi, đã vậy còn không từ chối nữa chứ.
Đường Bảo Bối vỗ vai Tiểu Miêu Miêu: "Nói rất đúng."
"Đi, không về nhà nữa. Đi ăn thôi."
Sau khi thống nhất, cả ba chuồn ra từ cổng sau. Dù sao Hạ Kỳ đứng ở cổng chính, cô cũng không muốn bị đám nữ sinh mê trai đó tấn công.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com