Tròn mười tám tuổi...
Năm nay cô bé mới mười tuổi, vừa nghĩ tới còn sáu năm nữa mình mới có thế ngủ trong vòng tay ấm áp của Thất cách cách, trong lòng Tiểu Miêu Miêu tràn ngập thất vọng, ủ dột rũ đầu xuống.
"Sao lâu vậy!" Tiểu Miêu Miêu dựa vào lòng Hạ Kỳ ăn vạ, mở to mắt nhìn anh với vẻ đáng thương: "Nhưng anh không ở cạnh Miêu Miêu, Miêu Miêu không ngủ được."
Hạ Kỳ cười, hôn nhẹ lên trán Tiểu Miêu Miêu, kéo cái tay đang ôm lấy cổ mình của Tiểu Miêu Miêu xuống, nhét vào chăn.
Hạ Kỳ ngồi bên mép giường của Tiểu Miêu Miêu, vén mớ tóc rối lòa xòa trên mặt cô bé: "Miêu Miêu ngủ đi, Thất cách cách chờ em ngủ xong mới về ngủ."
Lúc cô bé tám tuổi, khi mới để Tiểu Miêu Miêu ngủ một mình trong phòng, Hạ Kỳ cũng dùng cách này. Lần nào anh cũng ngồi bên giường, chờ Tiểu Miêu Miêu ngủ say mới rời đi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com