"Khụ khụ..."
Ông Hạ Uy ở bên kia che miệng ho khan vài tiếng.
Sáu năm qua đã khiến ông Hạ Uy bình tâm lại. Dường như ông cũng đã nghĩ đến việc Hạ Kỳ sẽ lật lọng.
Ông cất giọng già nua không nghe ra dao động.
"Thôi, ông già rồi, không quản được cháu, cháu muốn sao thì làm vậy đi!"
Dứt lời, ông Hạ Uy cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, ông Hạ Uy mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sáu năm trôi qua, ông đã không còn sự hăng hái của năm đó. Bây giờ, trên gò má là những nếp nhăn của năm tháng để lại, trên đầu gần như không tìm được tóc đen.
Thấy ông thế này, quản gia Hạ hơi đau lòng.
"Ông chủ, ông thật sự định từ bỏ cậu chủ sao?"
Hạ Uy im lặng hồi lâu, gõ tay lên mặt bàn, chầm chậm cất giọng già nua, như tiếng vang vọng trong sơn cốc, truyền đi khắp thư phòng.
"Catherine vượt ngục rồi."
"Tôi không hiểu ạ."
"Bây giờ nó đang ngồi máy bay bay đến Trung Quốc."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com