Hạ Kỳ quay lại nhìn Tiểu Miêu Miêu đang vùi đầu trong chăn thì bất đắc dĩ cong môi.
Gần đây cô nhóc có tật xấu là thèm ngủ, ở nhà mà không ngủ đến chín giờ là sẽ không rời giường.
Anh đi tới kéo xuống tấm chăn đang trùm lên đầu Tiểu Miêu Miêu.
"Vợ, hôm nay em phải đến đoàn phim."
Tiểu Miêu Miêu vừa lầm bầm vừa vòng tay ôm cổ Hạ Kỳ, dùng đầu anh che đi ánh mặt trời rồi cọ cọ đôi môi mềm mại vào mặt anh nói nũng nịu, "Nhưng em buồn ngủ…"
Hạ Kỳ nằm nghiêng giúp cô nhóc che đi ánh nắng, vừa hưởng thụ nụ hôn của cô vừa cầm quần áo giúp cô mặc vào.
Lúc đang mặc quần áo cho cô thì cô nhóc dưới chăn lại không an phận cọ xát bắp đùi anh.
Đôi môi mềm mại kề sát bên tai Hạ Kỳ, nhỏ giọng nỉ non, "Thất cách cách, em nhớ anh…"
Cả người Hạ Kỳ chợt cứng đờ, cố gắng kiềm chế nỗi kích động muốn đè Tiểu Miêu Miêu xuống dưới thân mà nhanh chóng mặc xong quần áo cho cô.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com