Trên bản đồ có đánh dấu vị trí phòng của Đường Bảo Bối.
Cảm xúc của anh ta trên đường đi rất kích động, nhưng đến giây phút đứng trước cửa phòng, thì anh ta lại không có đủ can đảm để mở cửa ra.
Anh ta nhìn cánh cửa trước mặt, như có thể nhìn xuyên qua cánh cửa để thấy Đường Bảo Bối đang nằm trên giường vậy.
Những cảm xúc ân hận, tiếc nuối, đau lòng, yêu thương cứ đan xen trong đôi mắt của anh ta, tay phải khẽ run vươn đến.
Cửa phòng gần trong gang tấc, lại dường như phải qua cả thế kỷ anh ta mới có thể chạm tới.
Cánh cửa chầm chậm mở ra, ánh mắt anh ta lướt đến bóng dáng của người nằm trên giường.
Anh ta ngừng thở, hai chân nặng như đeo chì, mỗi bước đi chẳng khác nào đang có một ngọn núi lớn đè lên.
Anh ta không dám chớp mắt, chỉ sợ lỡ chớp mắt rồi lại mở ra, sẽ chẳng thấy người nằm trên giường đâu nữa.
Đường Tông Thần như thể đã đi một quãng đường rất xa, cuối cùng cũng đến bên cạnh giường.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com