"Tớ rất bình tĩnh." Hoắc Miên cười khẽ, ánh mắt cũng cực kỳ bình tĩnh. Giống Hoắc Miên trước đây gặp chuyện lớn nào cũng thản nhiên đối mặt, Hoắc Miên bình tĩnh ấy đã trở lại.
Có điều Chu Linh Linh nhìn vậy không hiểu sao lại thấy khó chịu?
"Hoắc Miên, em điên rồi, em phẫu thuật ư. Em có biết giáo sư quân y cũng không nắm chắc nổi 30% không…" Tô Ngự cũng luống cuống, dù anh ta có nằm mơ cũng không ngờ Hoắc Miên sẽ đưa ra quyết định vớ vẩn như thế.
"Tiểu Miên, em bình tĩnh, Tần Sở sẽ không có việc gì đâu, chúng ta phải tin tưởng bác sĩ." Lời này do Hoắc Tư Khiêm nói, giờ anh ta ngoài an ủi Hoắc Miên rằng Tần Sở không sao ra cũng không biết nên nói gì.
Bởi trong giờ khắc này, dù nói gì cũng không có tác dụng với Hoắc Miên.
"Mọi người không cần khuyên tôi, ý tôi đã quyết rồi."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com