"Tin tức nhạy vậy à? Không phải là em tìm người theo dõi tôi chứ?"
"Anh cảm thấy tôi ăn no rửng mở hay sao mà tiêu tiền thuê người theo dõi anh à?" Hoắc Miên cũng vui vẻ.
"Ai… em đừng nói nữa, đối tượng xem mắt của tôi là một đứa ngốc, thật sự không thể nào nhìn được, buổi xem mắt vừa rồi cứ như là đang hành hạ tôi ấy." Tô Ngự phỉ nhổ.
"Ha ha, không phải là bác sĩ của bệnh viện Số 1 chúng tôi sao?"
"Đúng vậy... cũng là vì bác sĩ, nên tôi mới tò mò, rồi đồng ý với mẹ tôi là đi xem mắt. Kết quả… cái thứ gì vậy? Thật sự là…"
Tô Ngự thật tình hối hận khi đã đồng ý với sự sắp xếp của mẹ, xem ra là anh ta đã bị nghề bác sĩ làm cho mê muội rồi.
Anh ta nghĩ lầm rằng tất cả nữ bác sĩ đều thông minh, trí tuệ, hiểu biết, bình tĩnh tự nhiên, giống như là Hoắc Miên.
"Đến mức đó sao? Có phải là anh nói quá lên rồi không?" Hoắc Miên buồn cười nhìn Tô Ngự.
Tô Ngự nhìn Hoắc Miên, bỗng nhiên giơ tay gỡ kính của cô xuống, rồi đeo lên mặt mình.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com