"Chu Linh Linh, cậu giỏi thật đấy, đi ăn mà cũng không gọi tớ?" Hoắc Miên cố ý tỏ ra tức giận hỏi.
"À… tớ… không phải hôm nay là ngày nghỉ của tớ sao? Cao Nhiên nói ở đây có một tiệm vịt quay không tệ, dẫn tớ tới ăn thử."
"Đại gia Cao Nhiên… Vì sao ăn vịt nướng mà không gọi chồng tôi? Không phải hai người là bạn thân à?" Hoắc Miên cố ý hỏi Cao Nhiên.
Cao Nhiên lập tức ho khan: "Khụ khụ… à… không phải Tần đại nhân nhà cô bận rộn nhiều việc sao? Dạo này tôi nghe nói cậu ấy phải chuẩn bị tiệc Tết dương hằng năm, cho nên tôi cũng ngại gọi cậu ấy đi ăn."
"Cậu không hỏi tôi cũng biết là tôi bận rộn, cậu siêu thật đấy." Tần Sở yên lặng bổ cho Cao Nhiên một dao.
Cao Nhiên càng thêm xấu hổ.
"Ôi này, mau lại đây ngồi, ăn chung ăn chung." Chu Linh Linh lập tức đứng dậy nhường chỗ ngồi, muốn mượn cơ hội này đổi chủ đề, để tránh phải tiếp tục xấu hổ.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com