"Thật ngại quá, Hoắc Miên, việc này không tiện nói với cô." Giọng điệu của Tống Dĩ Thi vẫn dịu dàng như trước.
Hoắc Miên chán ghét nhất là cái dáng vẻ làm bộ làm tịch này của cô ta.
"Lát nữa cô nói với anh ấy thì anh ấy vẫn sẽ nói hết với tôi, đều giống như nhau mà thôi." Hoắc Miên trả lời tự tin.
"Ồ… cô không nói thì tôi còn không biết, vợ chồng hai người không cho đối phương một chút riêng tư nào đấy. Thì ra vợ chồng trong nước là cái dạng này, thảo nào tỷ lệ ly dị trong nước cao như vậy."
"Ha, cô nói thế là có ý gì?" Hoắc Miên hơi bực bội.
"Tôi chỉ là nói như vậy mà thôi, cô suy nghĩ nhiều quá rồi. Hoắc Miên, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ cảm thấy giữa vợ chồng phải có sự tôn trọng cơ bản với nhau, phải có riêng tư gì đấy, dù sao… thì cũng không thể chiếm hết không gian của đối phương được, hai người là hai cá thể độc lập, chứ không phải là người này dựa vào người kia, đúng không?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com