"Ồ… Thi Thi tới đấy à." Bà Tần không đứng dậy, chỉ lạnh nhạt nói.
Tống Dĩ Thi bỗng nhiên cảm thấy thái độ của bà Tần lạnh nhạt hơn rất nhiều. Là do cô ta suy nghĩ nhiều sao?
"Bác Tần… bác ăn cơm tối chưa? Con có mua sủi cảo tôm trong cửa hàng cháo Lý Ký cho bác này." Nói xong, Tống Dĩ Thi đưa hộp thức ăn tới.
"À, bác ăn xong rồi, không cần đâu, con mang về cho cha mẹ con ăn đi." Bà Tần thản nhiên nói.
"Bác Tần, bác sao vậy?" Lần này Tống Dĩ Thi đã nhìn ra được, trước đây bà Tần sẽ không có loại thái độ này.
"Không có gì, chỉ là ăn rồi mà thôi, để ở chỗ bác thì ngày mai cũng sẽ hư, rất lãng phí, còn không bằng lấy về hiếu thuận với cha mẹ con." Bà Tần cũng cười trả lời.
"Sao lại lãng phí chứ? Con mang đến cho bác, bác không ăn cũng không sao, đây là tấm lòng của con." Tống Dĩ Thi cười đặt hộp thức ăn xuống, sau đó ngồi bên cạnh bà Tần.
"Bác Tần, bác có hỏi Hoắc Miên chuyện ngày hôm đó chưa?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com