Tạ Quyên nhìn Nghê Dương, rồi lại nhìn sang Hoắc Miên, không nói lời nào mà chỉ cúi đầu rời đi…
"Sao bà ta lại ở đây?" Nghê Dương nhíu mày, vẫn canh cánh trong lòng, có vẻ anh ta phản ứng với Tạ Quyên rất gay gắt.
"Bà ta là ai thế…" Hoắc Miên giả vờ như không biết, cô cũng chưa muốn để Nghê Dương biết rõ mọi chuyện bây giờ.
"Bà ta chính là người phụ nữ đã nhẫn tâm vứt bỏ em… Ha… Nực cười thật đấy… Sao bà ta lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ đứa con trai ngoan của bà ta bị sao à?" Nghê Dương lạnh lùng nói.
"Được rồi… Ông trẻ của tôi ơi, đừng quan tâm đến người khác trước nữa... Em chú ý đến bản thân mình trước ấy, bây giờ cứ ở lại khu điều dưỡng phía Nam đi, ở đây tốt lắm, để chị sắp xếp cho em một phòng VIP trên tầng cao nhất, nhưng em phải nhớ một việc, đó là không được xuống lầu… Vì em sẽ rất dễ gây ra bạo động đấy…"
"Này, này... Chị Hoắc Miên."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com