"Em…"
Hoắc Miên vừa định nói thì Chí Tân lại cướp lời: "Em bị họ hãm hại, trong rượu có bỏ thêm thuốc nên em đã mất tỉnh táo. Về sau, anh nhận được điện thoại của em nên đã chạy đến đấy với chị để đưa em ra khỏi đó, đến bệnh viện, đêm qua em đã ở bệnh viện cả đêm."
"Vậy… đám Viên Tử Vĩ đâu rồi?" Hoàng Duyệt hỏi.
Hoắc Miên phỏng đoán, gã đàn ông xăm mình kia ắt hẳn là Viên Tử Vĩ mà Hoàng Duyệt đang nhắc đến, nên trả lời: "Bọn chúng bị tình nghi bắt cóc cố ý gây thương tích cho người khác nên bị bắt đi rồi."
"Hả? Không được… Không thể bắt bọn họ, không được." Hoàng Duyệt có vẻ rất kích động.
"Tiểu Duyệt, em sao vậy?" Chí Tân không hiểu.
"Bọn họ còn có đồng lõa, những kẻ đấy chắc chắn sẽ trả thù em, họ sẽ đến nhà em để làm hại cha mẹ em! Sao mấy người lại xen vào chuyện của người khác chứ? Ai mượn mấy người đến? Ai bảo mấy người báo cảnh sát bắt họ?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com